Lúc Trịnh Yến chạy tới bệnh viện, Tịnh Tức còn đang nằm trong phòng cấp cứu. 
Tạ Nguyên ngồi xổm trước cửa run rẩy ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Yến, cậu ta run giọng nói: “Em không đẩy cô ta.” 
Trịnh Yến trầm mặc đứng đó, nhìn xuống Tạ Nguyên chật vật. 
“Yến…” Tạ Nguyên với tay muốn kéo tay Trịnh Yến, lại bị anh ta gạt ra. Cậu thấy ánh mắt Trịnh Yến nhìn mình trở nên lạnh lùng mà xa lạ, thì không khỏi ngã co quắp tại chỗ. 
Cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng được mở, vài bác sĩ đi từ trong ra: “Ai là người nhà bệnh nhân? Phiền đến ký tên.” 
Trịnh Yến mở miệng nói: “Tôi.” 
“Là chồng cô ấy hay là?” 
Trịnh Yến do dự vài giây, đáp: “Tôi là bạn trai em ấy.” 
Ánh mắt Tạ Nguyên đông cứng lại, ngập đầy nỗi khiếp sợ. 
Bác sĩ: “Người bệnh bị chấn động não nhẹ, gãy xương bên mắt cá chân trái, trên người có vài chỗ trầy xước, còn những cái khác không đáng ngại, cần nằm viện quan sát. Thật sự may mắn lắm đấy, mấy ngày nay tuyết rơi rất dày, lớp tuyết đọng đã cứu cô ấy.” 
Trịnh Yến thở phào nhẹ nhõm, quay người đi vào phòng cấp cứu. 
Tịnh Tức yên tĩnh nằm trên giường bệnh, mặt bị thương vài chỗ, mu bàn tay bị châm kim, bình nước muối lớn đang chảy từng giọt từng giọt vào trong cơ thể gầy yếu của cô. Trịnh Yến bước đến, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của đối phương. 
“Anh đến rồi.” Tịnh Tức suy yếu mở miệng. 
“Xin lỗi.” Trịnh Yến nhíu chặt mày lại. 
Tịnh Tức không nói gì, mà đưa mắt tìm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-bien/6119/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.