Lee Jung Ho nhắm mắt lại, lông mi lay động với biên độ rất nhỏ, dưới ánh sáng mờ mờ trông nhỏ bé như chàng thiếu niên.
“Dùng miệng hỏi thăm.” Cố nín cười, Sourin chậm rãi đứng thẳng người dậy, lùi ra sau giữ khoảng cách, hắng giọng nghiêm túc nói: “Hỏi xem ở phố người Hoa có cơ sở y tế nào được?”
Dịu dàng ẩm ướt nhanh chóng biến mất, sự xâm nhập cũng không xảy ra như trong tưởng tượng, đôi mắt màu xám kia lần nữa mở ra, tỏ vẻ không bắt kịp, “… Cơ sở y tế?”
Người phụ nữ giơ cánh tay bị thương lên ra hiệu: “Tìm bác sĩ nhìn xem, có lẽ có thể khôi phục nhanh hơn.”
“À.”
Vẻ mặt anh cứng ngắc, lúc đứng dậy có hơi choáng váng mà loạng choạng suýt ngã, đi ra khỏi căn phòng kín mít như một người gỗ, ngay tới cửa cũng quên đóng.
Sourin nằm vật xuống giường, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Phố người Hoa dẫu nhỏ nhưng thứ gì cũng có, khẩu âm của Lee Jung Ho không khác mấy với người Hoa kiều thuộc dân tộc Triều Tiên, nên nhanh chóng nghe ngóng được một phòng khám bệnh Trung Y giỏi.
Đại phu xem mạch râu tóc bạch trắng y hệt ông bụt trong truyền thuyết, thoạt nhìn có phong thái bất phàm.
Chỉ thấy ông giơ hai tay gầy trơ xương ra đè lên chỗ đau của Sourin mấy lần, rồi lại vuốt râu gật đầu, nói như đã liệu: “Không sao cả, nửa tháng sẽ khỏe lại.”
Sourin chớp mắt: “Có thể nhanh hơn nữa được không?”
Nghe thấy câu tiếng Hàn không lưu loát, đại phu tiên nhân miễn cưỡng mở hé mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-bac-gia/263322/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.