Khi chuyến tàu đã rời khỏi Tokyo, mưa phùn bắt đầu lất phất, nằm hai bên đường sắt là những tòa nhà bé nhỏ rải rác, cách xa vẻ náo nhiệt ban đầu.
Trong đêm đen, cảnh sắc mờ tối liên tục lướt qua như một giấc mộng không cách nào chạm thấu. Sourin ngồi dựa vào ghế từ từ tỉnh ngủ, trong con mắt đen láy nhấp nháy tia sáng.
“Này.”
Đi chưa tới nửa phút, người đàn ông quay lại.
Cô nhướn mày dùng ánh mắt hỏi.
Lee Jung Ho gãi đầu, do dự không biết phải mở miệng thế nào.
Sourin mím môi, không chịu chủ động hỏi.
Sau mấy hồi đấu tranh, rốt cuộc anh cũng chịu thua: “… Tôi không có tiền.”
Sourin vốn cố lạnh mặt, song khi thấy vẻ mặt phức tạp của đối phương thì không nén nổi cười lớn, khiến hành khách xung quanh rối rít nhìn sang.
Lee Jung Ho đỏ bừng mặt, dùng sức nghiến răng, siết thật chặt nắm đấm. Anh sầm mặt ngồi phịch xuống chỗ cũ, quay đầu đi không nhìn cô thêm lần nào.
Thấy anh có phản ứng như vậy, Sourin hít sâu hai hơi rồi ép bản thân bình tĩnh lại, cẩn thận đến gần.
Nhưng vừa sáp đến lại không nhịn được nhếch mép, đùa giỡn hỏi: “Giận rồi hả?”
Hơi thở phì phò bên tai, Lee Jung Ho lần nữa ngồi thẳng dậy, từ chối không trả lời.
Đúng lúc này nhân viên phục vụ đẩy xe hàng đi qua, Sourin ngồi ngoài bèn thuận tay cản lại, lấy một bao thuốc lá Peace rồi xoay người đưa đến trước mặt người đàn ông: “Đa số người Nhật đều hút loại hỗn hợp, nhưng tôi cảm thấy loại thuốc lá sấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-bac-gia/263315/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.