Tiêu Thầm về đến nhà thì nhận được cuộc gọi của Dư Anh.
“…A lô?”
‘Xin lỗi, vừa rồi không nên nổi nóng với anh.’
“Là lỗi của tôi.” Tiêu Thầm tựa vào cửa, dùng tay xoa trán, “người nên xin lỗi là tôi.”
Tiêu Thầm cúi đầu, nghẹn lời: “Tôi đã uống quá nhiều, đầu óc không tỉnh táo, xin lỗi.”
Đầu bên kia không có âm thanh.
Tiêu Thầm bị gió lạnh tạt vào người, phải che miệng ho vài tiếng: “Dư Anh…”
‘Ừ, em đây.’
“Chúng ta…tạm thời khoan hãy gặp nhau đã.”
Dư Anh im lặng một lúc lâu rồi mới hỏi: ‘Vì sao?’
“Cậu cho tôi một chút thời gian, tôi cần phải sắp xếp lại suy nghĩ của mình.”
‘Anh cần bao lâu?’
Tiêu Thầm nghĩ nghĩ, đáp: “Một tuần.”
“Ừm, một tuần, em chờ anh.’
Tiêu Thầm vào bếp rót một ly nước ấm, uống cạn rồi nói: “Vậy…tôi cúp đây.”
‘Hôm nay anh bị lạnh, nhớ uống nước nóng trước khi ngủ, tốt nhất là uống một ly trà rễ Bản Lam, phòng bệnh trước.’ Dư Anh căn dặn.
“Ừ, tôi biết.”
‘Chúc ngủ ngon, anh Thầm.’
“Ngủ ngon.”
Hai người đồng ý cho nhau thời gian một tuần để điều chỉnh tâm trạng, nhưng khi thật sự liên lạc lại với nhau thì đã là một tháng sau.
Công ty của Tiêu Thầm nhận một hạng mục ở tỉnh khác, anh phải đi đấu thầu, thuận tiện khảo sát thực địa luôn, thế là anh đi tỉnh một chuyến mất hơn hai mươi ngày.
Tuần đầu tiên, anh không liên lạc với Dư Anh, sau khi thời hạn một tuần kết thúc, anh chỉ gửi tin nhắn cho Dư Anh qua WeChat, thông báo rằng mình đã đi công tác rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoang-huong/1808230/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.