Diệp Mẫn Hành kéo lại cổ áo cho Dư Anh rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Cũng vì ba con về thôi, ông ấy nghỉ phép còn gì, không thì mẹ còn phải ở nước ngoài thêm vài tháng ấy chứ.”
Dư Anh đùa: “Đúng là tình yêu làm người ta ghen tỵ chết mà.”
“Biến.” Diệp Mẫn Hành vừa cười vừa đánh nhẹ vào tay anh.
Hành Chuẩn bước lại gần họ: “Cô về rồi?”
“À, về rồi đây, Tiểu Hành đổi kiểu tóc à? Đẹp quá, ngầu lắm đó.”
Hành Chuẩn trước kia để tóc dài mượt mà nữ tính, cách đây không lâu vừa mới cắt thành tóc tém, vừa mát mẻ lại có phong cách hơn hẳn.
“Cảm ơn cô.” Hành Chuẩn cười cười.
Diệp Mẫn Hành lúc này mới chú ý đến trong nhà đầy người, bà mỉm cười rạng rỡ: “Đông thế này?” Rồi lại nhìn quanh, bà hỏi Dư Anh: “Bé cưng Giang Ngôn đâu rồi?”
“Đang đi học mà.”
“Đã vào năm học rồi à?” Diệp Mẫn Hành tính ngày một chút, bà đã loanh quanh ở nước ngoài ba tháng rồi, đi lúc vừa vào hè, bây giờ đã đến mùa thu mới trở lại, ngay cả Hứa Khả Khả cũng là nhân viên mới vào trong thời gian bà ở nước ngoài.
Tĩnh Lặng trước kia là do Diệp Mẫn Hành quản lý, nửa năm trước mới giao lại cho Dư Anh. Trước khi kết hôn với cha của Dư Anh, Diệp Mẫn Hành là con gái của gia đình giàu có nhất thành phố, cũng chính là thế hệ câu ấm cô chiêu vào thời đại đó. Sau khi kết hôn, bà không đi làm mà chỉ là một bà nội trợ toàn thời gian với cuộc sống tinh tế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoang-huong/1808212/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.