Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Tiêu Thầm dập tắt thuốc lá rồi ra mở cửa.
Khách đến là cô và chú của anh, Tiêu Thái Anh thay giày vào nhà, nhìn Tiêu Thầm: “Hôm nay tan làm sớm à?”
Chú của anh thì thốt lên: “Cũng chín giờ đến nơi rồi, sớm gì nữa?”
Tiêu Thái Anh liếc ông: “Lần nào tôi đến nó chẳng ở công ty tăng ca?”
Tiêu Thầm nói: “Gần đây không bận lắm, công việc khá ít.”
“Cũng may là không bận, công ty các con cũng nên có nhân tính hơn một chút, làm gì mà cứ như giai cấp bóc lột ấy.” Tần Vân Hòa cầm theo một túi đồ vào nhà, “hôm nay chú với cô con đi ăn tiệc đầy tháng cháu trai người bạn, thuận đường sang đây thăm con luôn, mua vịt quay cho con này.”
Tiêu Thái Anh đi theo ông, xen vào: “Công ty nào không phải giai cấp bóc lột? Như nhau cả.”
“Ủa.” Tần Vân Hòa thấy Dư Anh thì dừng bước, “nhà có khách à?”
“Chào cô chú.” Dư Anh chào hỏi lễ phép.
“Ừ, chào con.” Tần Vân Hòa đáp lời rồi hỏi Tiêu Thầm: “Thầm Thầm, bạn con?”
“Vâng.”
Tiêu Thái Anh vẫn còn nhớ Dư Anh, bà bước đến cười với anh: “Con vẫn khỏe nhỉ.”
“Cô còn nhớ con?” Dư Anh thấy mắt bà sáng bừng.
“Nhớ chứ.” Tiêu Thái Anh cười đáp, “đẹp trai thế này sao mà không nhớ được.”
Tần Vân Hòa mang vịt quay vào bếp rồi hỏi: “Con vịt này để đây hay là cắt luôn?”
“Để dành đi chú.” Tiêu Thầm trả lời, “con vừa ăn cơm rồi, không đói.”
“Được rồi.”
Tiêu Thầm định rót nước cho hai ông bà thì bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoang-huong/1808210/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.