“Nói cái gì đó.” Dư Anh liếc Giang Ngôn.
“Nghe là biết tên Tiêu Thầm là nam mà.” Giang Ngôn ngồi xuống gọi chú Golden một tiếng “Yuki”, nhóc Golden vẫy đuôi chạy đến bên cậu, đặt hai chân trước lên đầu gối Giang Ngôn kêu gâu gâu.
Giang Ngôn xoa đầu nó, nói: “Mấy ngày trước dì còn nói muốn tìm đối tượng xem mắt cho anh, em tưởng anh đã làm quen với người ta rồi chứ.”
“Cái gì?” Dư Anh sửng sốt, “mẹ anh? Chuyện lúc nào vậy?”
“Hai ngày trước, em gọi video với dì đó.”
Dư Anh hơi ngơ ngác, tuy rằng anh đến tuổi này vẫn chưa có đối tượng, nhưng mẹ anh vốn luôn là phụ huynh cởi mở kia mà, đã bao giờ can thiệp vào chuyện tình cảm của anh đâu.
Lần này đang diễn trò gì thế.
Tuy Tiêu Thầm không phải là đối tượng xem mắt mà Giang Ngôn tưởng, nhưng anh chính xác là đàn ông.
“Anh.” Giang Ngôn hỏi khẽ, “có người theo đuổi anh?”
Hành Chuẩn chỉ sợ hiểu lầm càng lúc càng lớn, vội vàng nói: “Anh ấy nói cảm ơn anh đã đưa anh ấy về.”
Dư Anh gật đầu, hiểu rồi.
Hành Chuẩn nhìn anh rồi lại nói: “Tặng cái này đúng là dễ làm người ta hiểu lầm.”
Dư Anh cười cười: “Một bó hoa thôi mà, không nên giới hạn tấm lòng của người tặng hoa.” Anh đưa lại bó hoa cho Hành Chuẩn, “chụp hình đi, lát nữa anh mang về nhà.”
Hành Chuẩn nhận hoa: “Vâng.”
—
Tiêu Thầm tập với huấn luyện viên cá nhân mà Đinh Chiếu Thu giới thiệu được hai ngày, có cảm giác không thể thích ứng được.
Cũng không phải vì trình độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoang-huong/1808206/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.