Sáng sớm hôm sau, trước cửa Du phủ, một chiếc xe ngựa đã sớm dừng ở đó, thân xe chắc chắn giản dị, thiết kế bên trong xe đơn giản nhưng lịch sự, tao nhã. Bạch Lê vui vẻ ra mặt mà kéo Du Thanh lên xe ngựa, vừa ngồi vào liền khẩn cấp thúc giục mấy tên hồ ly tùy tùng bên ngoài mau chút xuất phát.
Tuy nói hiện giờ trời đã ấm dần lên, nhưng mà vẫn còn có chút lạnh, bởi vậy bên trong xe ngựa không chỉ có đệm mà còn có chăn mỏng mềm mại. Bạch Lê khép cửa xe ngựa lại, xoay người hưng phấn bổ nhào vào chăn mỏng lăn lộn, lăn đã nghiện mới nhấc đầu, phát hiện Du Thanh đang nhìn mình cười dịu dàng, nhịn không được nhếch miệng cười ngây ngô : ” A Thanh ! Xe ngựa thật thoải mái “.
Du Thanh cúi người hôn lên khóe môi hắn, ve vuốt mặt hắn, cười nói : ” Ra khỏi thành sẽ không có đường mòn bằng phẳng, có thể sẽ không thư thái như vậy nữa”.
Bạch Lê đứng lên cọ đến bên người hắn dựa vào, ôm thắt lưng hắn vui rạo rực nói : ” Ôm A Thanh thì tốt rồi”.
Ý cười trong mắt Du Thanh như nước hồ thu, hai tay ôm sát hắn, chóp mũi cọ cọ lên da thịt bóng loáng mịn màng trên cổ hắn, thấy hơi thở hắn hỗn loạn, trong lòng thỏa mãn không nói nên lời, nhưng theo đó mà đến còn có chua xót khôn nguôi.
Bạch Lê thích không phải là ngồi xe ngựa, mà là có thể được cùng ngồi chung với hắn, không có hắn, làm cái gì cũng sẽ thiếu đi lạc thú. Mỗi khi Du Thanh nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoai-ho/1339930/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.