Bạch Lê đang chìm đắm trong việc hưởng thụ những cái khẽ vuốt tràn ngập thương tiếc, bỗng nhiên cảm giác được lưng bị buông lỏng ra, độ ấm nóng biến mất, nghi hoặc mà mở mắt ra, thấy hai hàng lông mày của Du Thanh nhíu chặt giống như đang thống khổ, nhất thời bị dọa một trận hết hồn, cầm lấy tay hắn khẩn trương hỏi:” A Thanh, ngươi làm sao vậy?”
Du Thanh cúi đầu chịu đựng một lát, chỉ cảm thấy các loại hình ảnh bỗng nhiên hiện lên trước mắt, nhưng một cái cũng thấy không rõ, chờ cho cảm giác mê muội dần dần biến mất, trong lòng không hiểu sao mà dâng lên một cỗ cảm xúc ảm đạm đau thương.
Trong lúc ngây người, trong tai nghe được thanh âm lo lắng của Bạch Lê, giương mắt nhìn hắn, tầm mắt sa vào đôi con ngươi tràn ngập lo lắng, nhịn không được vươn tay sờ lên hàng mi khẽ nâng của hắn, một loại tình cảm đau tiếc khắc vào xương máu thản nhiên sinh ra, so với trước đây càng sâu sắc hơn vạn lần.
Loại tình cảm này tới đột nhiên nhưng lại không cảm thấy có chút đột ngột, giống như từ nhỏ vẫn nên như thế, đong đầy trong đôi mắt cùng tâm khảm của hồ yêu dưới thân này đều chỉ chứa đựng hình bóng của mình, từ nhỏ chính là làm cho mình đau tiếc.
Du Thanh yên lặng nhìn hắn, đầu ngón tay vuốt ve trên mặt hắn thật lâu, lại không biết cảm giác bỗng nhiên mà đến này cùng với loại mê muội trong nháy mắt lúc vừa rồi đến tột cùng có quan hệ gì.
Bạch Lê thấy hắn một lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoai-ho/1339904/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.