Chương trước
Chương sau
Thời gian vài ngày trôi qua rất nhanh, đảo mắt liền đến đêm ba mươi. Sáng sớm mở cửa sổ hướng đình viện nhìn qua, chỉ thấy bên ngoài bông tuyết bay tán loạn, trên mặt đất tích lại một tầng màu trắng thật dày, nụ hồng cánh mai bao bọc trong một chiếc áo khoác tố sắc hiện ra vài phần tươi mới kiều diễm.
Du Thanh vươn tay ra ngoài cừa sổ, đầu ngón tay cùng cành hoa chạm vào nhau, chậm rãi dời lên trên, nhịn không được vẽ theo đường nét từng cánh hoa, đặt trong lòng bàn tay tinh tế mân mê.
Gần đây mỗi ngày vẫn nằm mơ như cũ, bất quá cảnh trong mơ lại càng ngày càng rõ ràng, có khi là tiếng người lạ lẫm khó hiểu, có khi là một ít cảnh tượng vô pháp lý giải, trước kia luôn là vừa tỉnh dậy liền quên, hiện giờ thì có thể miễn miễn cưỡng cưỡng nhớ kỹ một ít. Hơn nữa, bất luận mơ thấy cái gì, cuối cùng vẫn sẽ tỉnh dậy trong biển hoa, trong mộng, hoa mai so với trong đình viện này còn muốn trong suốt, sáng đẹp hơn rất nhiều, không giống loại mà thế gian sẽ có.
Du Thanh nắm đóa hoa trong tay, mặt mày ngưng trọng, trong đầu suy nghĩ hỗn độn, làm như nghĩ đến những thứ gì, lại giống như cái gì cũng chưa nghĩ đến, ngay cả động tĩnh khi Bạch Lê mặc quần áo xuống giường cũng không nghe thấy được.
Bạch Lê đi tới nằm úp sấp trên vai hắn, cười tủm tỉm mà thăm dò nhìn hoa mai trên tay hắn:” A Thanh, nếu ngươi thích, ta đến đình viện hái mấy cành trở về được không?”.
Du Thanh hoàn hồn, nhìn hắn cười rộ lên:” Bẻ cành thì không mấy ngày hoa liền héo rũ, vẫn là để lại trên cây nhìn xa xa mới đẹp, lại nói, nơi này chính là phủ đệ của người khác, ngươi bẻ hoa mai nhà người khác, cẩn thận kẽo bị tổng quản trách cứ”.
“A!” Bạch Lê nghe lời gật đầu, cằm đặt trên vai hắn, nghĩ đến hiện giờ có thể làm càn như vậy mà gần gũi với hắn, thỏa mãn cười rộ lên:” A Thanh, ngươi nói sẽ làm gà hoa cho ta!”
“Ân” Du Thanh xoay người nhẹ nhàng ôm hắn vào ngực, trong lòng vừa động, đem đóa hoa đang cầm trong tay ấn dính lên mi tâm trắng trẻo của hắn, chỉ cảm thấy hết sức diễm lệ, yên lặng nhìn một lát, ý cười càng sâu:” Ăn điểm tâm xong rồi đi chợ, hiện giờ vào trời đông giá rét, có thể mua nhiều thứ về, không sợ hư hỏng”.
Bạch Lê tò mò mà sờ đóa hoa trên mi tâm, nhìn hắn:” Mua nhiều thêm mấy con gà thì bạc liệu có đủ dùng không?”
“ Ở tại nơi này cũng không tiêu xài ngân lượng, dĩ nhiên là đủ dùng, mua mười con cũng có thể”, Du Thanh buồn cười mà đưa tay ấn ấn đóa hoa vào một chút, thấp giong nói:” Ta sẽ không để cho ngươi vẫn luôn chịu khổ theo ta, mặc dù không thể trúng bảng, cũng sẽ làm một chút nghề nghiệp khác”.
“ Ân! A Thanh sẽ là kiêu ngạo quan, không cần lo lắng!” Bạch Lê cọ cọ đầu vai hắn, vẻ mặt thỏa mãn thần sắc như làm nũng, ngẩng đầu nhìn hắn:” A Thanh, ta đi phòng bếp làm điểm tâm”.
“Hảo” Du Thanh sờ sờ đầu hắn, lấy đóa hoa ra, không nghĩ tới tại mi tâm hắn lại bị in một đạo hồng ấn, sửng sốt một chút, vừa muốn xoa cho hắn thì thấy hắn tức giận mà đoạt lại đóa hoa.
“ Không dễ nhìn sao, vì sao muốn lấy ra?” Bạch Lê vừa nói vừa lấy đóa hoa ấn lên một lần nữa.
Du Thanh lại lấy ra cho hắn, cười nói:”Đi phòng bếp cũng đừng dán, cho người khác nhìn sao?”
Bạch Lê nghĩ nghĩ, lắc đầu:” Không cho nhìn!”.
Du Thanh đặt đóa hoa lên bàn, lại lau khô mi tâm cho hắn, môi dán lên hôn một cái, kéo xiêm y hắn cho kín kẽ, cười nói:” Đi thôi”.
“Ân!” Bạch Lê cười tủm tỉm gật đầu, hưng phấn mà xoay người đi ra cửa.
Xa xa trong chồi nghỉ mát, Tiết Thường lẳng lặng đứng bên cạnh bàn đá, thấy thân ảnh Bạch Lê xuất hiện, nhịn không được trên mặt lộ ra ý cười, xoay người tiếp nhận ô trong tay tổng quản.
“Chủ tử, để cho ta tới bung ô đi!” Tổng quản vẻ mặt sợ hãi, không biết sáng sớm hắn chạy tới chỗ này là vì chuyện gì, lại càng không biết hắn ngồi trong này một lúc lâu đến tột cùng thì trong hồ lô của hắn đang chứa cái gì.
“ Không cần, ngươi tự đi làm việc của mình đi, ta tùy tiện đi một chút” Tiết Thường khoát tay áo, kéo áo thật kín, mở ô nhấc chân bước xuống bậc thang.
Bông tuyết vô thanh vô tức bay xuống đỉnh ô, Tiết Thường đến gần hành lang dài, thấy vẻ mặt Bạch Lê tươi cười, không khỏi nhướng mày, hừng thú dạt dào mà đi theo phía sau hắn.
Bạch Lê cả đầu chui vào phòng bếp, có lẽ là nghĩ tới được đi ra ngoài chơi nên hưng phấn dậy sớm, không có thư đồng khác ở đây, liền một mình rửa đồ ăn nấu cháo, khi từ sau bếp lò đi ra, cảm thấy có chút nóng, nâng tay áo lên tùy ý xoa xoa mặt, liền cao hứng phấn chấn mà múc cháo và đồ ăn sáng ra đồng thời để vào trong thực hạp, đem ra cửa.
Mới vừa bước ra cửa, đã bị một đạo thân cảnh cản đường đi, ngẩng đầu nhìn thấy thì ngây ngẩn cả người.
Tuy rằng đứng dưới mái nhà, Tiết Thường lại chưa thu ô, chỉ là ý cười ngâm ngâm nhìn Bạch Lê, thấy trên mặt trắng nõn của hắn dính chút nhọ nồi, bộ dáng rất là đáng yêu, không khỏi giương khóe môi, cười nói:” Nấu cơm mà cũng làm lên trên mặt đi”.
Bạch Lê hướng hắn liếc mắt một cái, thấy hôm nay hắn mặc trên người chính là một kiện hồ cừu màu lửa đỏ, tức giận trong lòng, trừng cổ áo lông xù của hắn, khẽ cắn môi áp chế khẩu ác khí kia, có lệ mà làm một cái lễ:”Thừa tướng đại nhân hảo!” Lời nói còn chưa dứt liền muốn nhấc chân rời đi.
Tiết Thường giữ chặt hắn lại, cười nhìn hắn một cái:” Cơn tức giận này của ngươi tại sao mà đến?”.
Bạch Lê không nghĩ đến là sẽ bị hắn nhìn ra, sửng sốt một chút, phiêu mắt liếc hắn một cái, hầm hừ nói:” Vì sự ấm áp của mình mà không biết đã phải lấy tánh mạng của nhiều ít hồ ly, thật là vì tư lợi!”.
Tiết Thường nhướng mày, cúi đầu nhìn thoáng qua người mình, giật mình mà cười:” Thì ra là thế! Nói cực kỳ có lý!” Nói xong liền thu ô để ở chân tường, đưa tay cởi bỏ dây cổ cáo, cởi hồ cừu ra.
Bạch Lê khó hiểu mà nhìn hắn một cái, lại cúi đầu nhìn thực hạp trong tay, lo lắng nói:” Ta phải đưa điểm tâm cho a Thanh, chậm liền lạnh”.
“Từ từ” Tiết Thường lần thứ hai giữ chặt hắn lại, đưa tay lau mặt cho hắn, cười nói:” Trên mặt dính bụi”.
Bạch Lê theo bản năng né tránh tay hắn, nâng tay áo lung tung lau hai cái, ngược lại càng lau càng dơ, Tiết Thường nhìn thấy liền cười rộ lên, nháy mắt mấy cái, không để ý lắm mà đưa tay tiếp tục lau hai cái, từ bên cạnh hắn nhanh chóng né ra:” Cám ơn đại nhân! Ta đi đây!”.
Tiết Thường chưa tái ngăn đón, nhìn bóng dáng vội vã rời đi của hắn, tươi cười không giảm.
Trong đình viện, tổng quản bất chấp tuyết rơi mà bước nhanh tới, sắc mặt đầy lo lắng:” Chủ tử, hiện giờ trơi đông giá rét, sao ngài còn đem hồ cừu thoát ra? Coi chừng bị cảm a!”.
“ Hết cách” Tiết Thường đưa xiêm y trên khuỷu tay đưa cho hắn, mặc kệ hắn lo lắng lải nhải, lại lấy chiếc ô nơi chân tường đưa tới trước mặt hắn.
Tổng quản vội vàng tiếp nhận mở ra:” Chủ tử, hôm nay là đêm ba mươi, ngài như thế nào lại đây? Chính là có gì cần phân phó?”
“Ân, ở bên trong đều là thư sinh, đa số là những người hai lỗ tai không hỏi chuyện ngoài cửa sổ (*),năm nay cũng không thể trôi qua quá lạnh lẽo, thay bọn hắn chuẩn bị chút pháo, làm náo nhiệt chút”.
“ Vâng”.
.Tiết Thường đi khỏi mái nhà cong, lại nhìn thoáng qua phương hướng Bạch Lê đi xa:” Cần phải trở về, đưa ta tới cửa”.
“ Vâng”.
Bạch Lê mang theo thực hạp kích động chạy vào cửa:” A Thanh! Mau ăn điểm tâm! Ăn xong chúng ta xuất môn sớm một chút”.
Du Thanh đứng lên tiếp nhận thực hạp:” Nước đã chuẩn bị tốt lắm, đi súc miệng rửa mặt, chờ ngươi cùng ăn”.
“A!” Bạch Lê vừa muốn xoay người, bị Du Thanh giữ chặt một phen, nghi hoặc mà quay đầu nhìn hắn:”A?”.
Du Thanh nhìn bộ dáng trên mặt hắn một vệt đỏ một vệt trắng, không nhịn được cười, đưa tay lau cho hắn, cười nói:” Như thế nào chỉ có nấu điểm tâm thôi mà lại biến thành một chú mèo diễn hài kịch vậy?”
“ Không lau sạch sao?” Bạch Lê nháy mắt mấy cái, nương theo động tác của hắn mà hơi ngửa đầu ra sau, vẻ mặt còn thật sự:”Hôm nay dậy sớm, phòng bếp chỉ có mình ta. Bình thường đều là bọn họ nhóm lửa, ta là lần đầu tiên”.
“ Vậy mà ngươi còn có thể thuận lợi làm ra điểm tâm, thật đúng là khó lường” Du Thanh kéo hắn đến chậu rửa mặt bên cạnh, lấy khăn trong nước ra vắt vắt, cẩn thận lau mặt hắn:” Sau này nếu vẫn chỉ có một mình ngươi thì liền nói cho ta biết, ta đi làm”.
“Vậy không được! Nhà người khác đều là thư đồng nấu cơm cho công tử, nhà của chúng ta không thể trái lại, nếu không thì ta sẽ bị bọn họ chê cười”.
“ Chê cười thì chê cười, ở nhà cũng chưa đốt qua, chạy qua đây đốt?”Du Thanh đem khăn vắt lại một lần, lau toàn bộ những bụi than lòe loẹt còn lại trên mặt hắn:” Cũng không biết trận tuyết này đến khi nào mới dừng, khi xuất môn phải mặc nhiều thêm”.
“A!” Bạch Lê cười tủm tỉm mà gật đầu, nhìn thoáng qua gương, ôm lấy hắn, cọ cọ cổ hắn:” Sạch sẽ!”.
“Ân” Du Thanh vỗ vỗ lưng hắn:” Đi súc miệng”.
“A!”
Ăn xong bữa sáng, đơn giản thu thập một phen liền ra cửa, hai người dùng chung một chiếc ô, kề sát lẫn nhau, trạng thái thập phần thân mật.
Bạch Lê thừa dịp khi chung quanh không có người thì sẽ ôm thắt lưng Du Thanh, tránh ở dưới ô mà hướng mặt hắn hôn một hơi, còn mình thì ngược lại cao hứng, nhưng mỗi lần đều khiến Du Thanh phải ức chế cảm xúc nửa ngày, nhìn về phía ánh mắt của hắn có chút bất đắc dĩ, cuối cùng sau khi vào thành thì người cũng càng ngày càng nhiều, cuối cùng cũng thu liễm một ít.
Thời gian này trên đường tất nhiên là phi thường náo nhiệt, Du Thanh nghĩ lần sau trở ra cũng phương tiện, không cần tận lực dự trữ hàng, liền mang theo Bạch Lê lựa chon ba con gà khỏe mạnh mập mạp, lại bỏ ra mấy văn tiền kính nhờ lão bản cửa hàng đem giết mấy con gà mập mạp này, không nhổ lông, chỉ móc gan trong bụng ra sạch sẽ, rửa sạch dơ bẩn, sau đó gói lại cầm trong tay cùng Bạch Lê rời đi.
Kỳ thật trong Tiết phủ các loại nguyên liệu nấu ăn đều đầy đủ hết, hiện giờ lại sắp sang năm mới, gà vịt thịt cá càng không cần bàn đến, bất quá dù sao cũng là nơi công cộng, tóm lại không tốt lắm mà túy ý cho Bạch Lê ăn một cái tận hứng. Lại nói, Du Thanh cũng càng thích dùng ngân lượng của chính mình cùng Bạch Lê trải qua năm này.
Mua gà lại mua thêm chút rượu, sợ Bạch Lê lại uống rượu, đặt biệt mà mua loại rượu ngọt cực kỳ nhẹ, sau đó liền dắt hắn ra khỏi thành, đi vào một tòa núi nhỏ cách Tiết phủ không xa, tại nơi cản gió tìm một cái động có một nửa cái ao chảy vào, thu ô lại để sang một bên.
Bạch Lê hưng phấn không thôi, đoạt lấy đồ vật trong tay hắn đặt trên mặt đất, một tay ôm lấy hắn:” A Thanh! Thật hảo ngoạn!”.
Du Thanh dở khóc dở cười:” Còn chưa có bắt đầu đâu, ngươi liền bảo chơi thật khá?”.
Bạch Lê kéo tay hắn qua, đút bàn tay mình vào tay áo hắn, cười nói:” Ngươi còn giấu ta, ta nhìn lén thấy, biết ngươi có giấu thứ tốt!”.
Du Thanh cười nhìn hắn:” Ngốc chết, cố ý cho ngươi nhìn thấy, ngươi như thế nào mà chỉ có tay áo cũng không lấy được?”
Bạch Lê lục lọi nửa ngày cũng không lấy ra được vật gì, ánh mắt trừng lớn::A…” Vội vàng lại đi lục lọi tay áo khác của hắn, chỉ chốc lát sau liền lấy ra được một cái gói to, hưng phấn mà gỡ gói to ra, nhìn thấy đồ vật bên trong thì ánh mắt đều sáng lên.
Trong gói to có chứa bốn cái đèn quả quýt nhỏ, là Du Thanh móc rỗng quả quýt, để vào một ngọn nến làm thành chiếc đèn ***g nhỏ, tinh xảo xinh đẹp có thể thông khí.
Bạch Lê kinh ngạc lấy ra một cái trong đó:” A Thanh, chúng ta hiện tại liền đốt lên đi!”
“Gấp cái gì? Buổi trưa còn chưa tới, cách lúc trời tối còn sớm đâu. Hiện tại đốt lên, buổi tối vạn nhất không đủ dùng chẳng lẽ phải sờ soạng mà trở về?”.
Bạch Lê chun chun cái mũi, không cam lòng lắm mà ôm lấy hắn cọ cọ:”A…Ta nghe a Thanh!”
Chú thích:
(*)Hai lỗ tai không hỏi chuyện ngoài cửa sổ = Ko nhiều chuyện, ko quan tâm chuyện ngoài ngõ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.