Ngày Hoàng Phi quay lại Mỹ, lẽ ra chỉ cần một mình Thoại Uyên tiễn anh, nhưng rồi phút cuối nội và cô út muốn đi cùng. Và đương nhiên bà ngoại Thoại Uyên cũng tháp tùng theo để giữ cháu gái và trò chuyện với bạn thân của mình. Tự nhiên Hoàng Phi thấy mình oai ra phết, ra phi trường mà có một dàn thái hậu, phi tần hộ tống. Ngó sao cũng thấy ớn trong óc.
Khi anh chuẩn bị quay bước vào phòng cách ly thì bất thình lình Thoại Uyên dùng hai tay ôm lấy hông anh. Hành động đột ngột của cô khiến anh đứng hình mất vài giây, thêm nữa mùi hương tóc cô bay vào trong mũi, cộng với cả cơ thể thanh xuân của cô dán vào khiến anh lâng lâng đến đơ người. Nếu không có mấy lời sát phong cảnh của Thoại Uyên thì chém chắc anh sẽ chết chìm trong mớ cảm xúc hỗn tạp cô vừa mang lại:
"Bà ngoại Diệt Tuyệt của em đang nhìn chúng ta. Người yêu phải ôm để tiễn biệt mới giống. Truyện ngôn tình thường hay viết như vậy."
Hoàng Phi nghiến răng trong lòng. Con nhóc này khiến anh mắc nghẹn. Ai dạy cô đọc mấy thể loại ngôn tình ba xu đó, bày đặt trò ôm hôn tiễn biệt. Nhưng mà sao anh lại cảm thấy ngọt ngào thế này?
Tự nhiên trong đầu anh chợt xuất hiện suy nghĩ nếu làm người yêu thật của con nhóc này hình như cũng không tệ. Lúc nãy hai tay của anh vẫn còn buông tự do thì giờ thuận theo cô ôm chặt người vào lòng. Cảm giác bây giờ thật mềm mại khó tả.
Hoàng Phi đang dạt dào cảm xúc và tâm hồn lâng lâng bay bỏng thì con nhóc sát phong cảnh lại đưa anh quay về đất liền: "Bà ngoại nhìn sang hướng khác rồi, anh buông em ra được không?"
Cho đến giờ phút này hai đứa vẫn chưa có số của nhau. Lẽ ra Hoàng Phi không có ý định xin số, nhưng dường như bị cái ôm vừa rồi kích thích, tự nhiên anh bảo Thoại Uyên đưa điện thoại. Anh tự bấm gọi vào số của mình và lưu lại. Tiện thể còn bảo Thoại Uyên ghi xuống facebook của cô cho anh. Hoàng Phi làm tất cả nhanh chóng trong vòng một nốt nhạc, rồi đi vào khu vực cách ly bởi vì không còn nhiều thời gian.
Sau khi quay lại Mỹ, không biết bị giống gì kích thích nhưng Hoàng Phi cứ nhớ lại cái ôm vội lúc ở phi trường. Cảm xúc của anh ít nhiều đã bị xáo trộn. Trong đầu anh luôn nghĩ về khoảnh khắc đó và cảm giác ôm Thoại Uyên trong vòng tay vẫn luôn vương vấn hồn anh. Không nhịn được anh liền gọi cho cô. Ban đầu chỉ là lấy cớ báo về Mỹ bình an, sau đó lại hỏi thăm chuyện học hành của cô.
Cứ như vậy hai người trò chuyện qua lại và dần dần trở thành bạn bè. Thoại Uyên tin tưởng Hoàng Phi tuyệt đối do anh chịu giúp cô qua mặt bà ngoại. Hoàng Phi lúc đầu cũng chỉ gọi vì muốn trò chuyện với Thoại Uyên khi rảnh rỗi, ai biết sau đó điều này lại trở thành thói quen của anh. Ngày ngày không có việc gì anh cũng gọi hỏi thăm cô. Thoại Uyên cũng vô tư kể cho anh nghe những chuyện trải qua trong ngày của mình. Cứ như anh là bạn rất thân của cô.
* * *
Chiều nay tan làm, Hoàng Phi không đi chơi với bạn mà lại về nhà tranh thủ ăn tối xong liền chạy lên phòng, thay vì trò chuyện với ba mẹ như thường lệ. Anh chưa lập gia đình nên vẫn ở cùng ba mẹ cho họ đỡ trống vắng. Hai anh trai của anh đã dọn ra riêng. Tối nay Hoàng Phi không có hứng nói chuyện với song thân, mà chỉ thích ngồi trong phòng gọi Thoại Uyên.
Dạo này thường xuyên nói chuyện với cô, nên anh đã biết thời khóa biểu của cô. Giờ đang là 8 giờ tối bên chỗ anh và 8 giờ sáng ở Việt Nam. Sáng nay Thoại Uyên không có tiết, anh có thể trò chuyện với cô thoải mái.
Chuông reo vài giây Thoại Uyên đã bắt máy. Tự nhiên khóe môi Hoàng Phi cong lên, tâm trạng phút chốc vui vẻ hơn mà chính anh cũng chưa nhận ra. Giọng anh nhẹ tênh: "Uyên đang làm gì vậy? Anh gọi giờ này có phiền em không?"
"Dạ không sao. Em đang ngồi làm bài dịch thôi. Mà em làm sắp xong rồi."
"Vậy em làm đi, tí nữa làm xong gọi lại cho anh cũng được." Hoàng Phi sợ ảnh hưởng chuyện học của cô.
Anh đã nhìn ra cô nhóc này cực kỳ ham học. Lúc trước sần sộ với anh là vì bị bà Lan ép buộc đi chơi với anh nên bỏ nhiều tiết học. Về sau thân hơn, anh mới bắt đầu hiểu Thoại Uyên.
Thoại Uyên không cho anh gác máy mà còn nhờ vả: "Uyên dịch mấy đoạn từ Việt sang Anh sắp xong. Anh Phi xem lại giúp Uyên, rồi chỉnh theo văn phong bản xứ cho Uyên được không?"
"Có thù lao nhé." Hoàng Phi cười vui vẻ.
"Chưa làm đã đòi thù lao. Cùng lắm mai mốt Uyên dẫn anh đi ăn nhiều món ngon ở Sài Gòn để trả công. Ăn cho tới khi anh nghẹn thì thôi."
"Uyên ít ác quá hả? Anh mà nghẹn chết thì chẳng còn ai cho Uyên thỏa thuận yêu đương gì đâu."
Cứ như vậy hai người tiếp tục trò chuyện cho đến khi Thoại Uyên tới giờ đi học và bên Hoàng Phi đã là nửa đêm. Thói quen này cứ thế kéo dài. Mỗi chiều đi làm về, anh đều nhốt mình trên phòng gọi điện thoại cho Thoại Uyên. Bạn bè có rủ ra ngoài anh cũng không có hứng thú.
Chính Hoàng Phi cũng không biết thói quen sinh hoạt của mình đã thay đổi. Chỉ có ba mẹ anh thấy con trai dường như chăm chỉ gọi về Việt Nam hơn. Trong lòng họ vui sướng vì cuối cùng ước nguyện có con dâu Việt Nam đã trở thành hiện thực.
Hai vợ chồng tiếp tục vẽ ra viễn cảnh sau này có thể dùng tiếng Việt trò chuyện với con dâu và cháu nội, thay vì cứ xì xào tiếng nước ngoài. Họ sẽ dành thời gian dạy cháu nội tiếng Việt như bà Hảo đã làm với Hoàng Phi.
Hoàng Phi không hề biết ba mẹ có trí tưởng tượng bay cao và đang hoạch định tương lai cho những đứa con còn chưa chào đời của mình. Anh ngày ngày tiếp tục chăm chỉ gọi về Việt Nam. Trò chuyện nhiều với nhau, hai đứa đã không còn câu nệ.
Một buổi tối nọ Hoàng Phi gọi cho Thoại Uyên, ngay câu đầu tiên đã chọc ghẹo người ta: "Hôm nay có bị ngoại mắng không Uyên?"
Thoại Uyên nguýt dài, dù qua màn hình điện thoại Hoàng Phi cũng thấy được cử chỉ sinh động của cô: "Bộ anh thích em bị mắng lắm sao?"
Hoàng Phi phì cười: "Tầm bậy. Anh lo cho em thôi mà."
Thoại Uyên không thèm chấp anh, còn háo hức kể cho anh nghe câu chuyện thú vị ở lớp. Dạo này cô nhóc hoàn toàn xem anh là người bạn thân và không giấu giếm bất kỳ điều gì. Hoàng Phi có cảm giác như mình trở thành chị em phụ nữ của Thoại Uyên. Nhiều khi mấy mẫu chuyện của cô rất tào lao, vậy mà lạ thay anh chẳng thấy chán, hay phiền hà khi cô cứ nói không ngừng nghỉ.
"Vậy là bạn em kết hôn với anh chàng Việt kiều Mỹ sao?"
"Dạ đúng đó. Anh thấy lạ lùng không?"
"Có gì đâu. Họ yêu nhau thì kết hôn thôi." Hoàng Phi thấy bình thường.
Thoại Uyên không cho là đúng: "Họ đâu có yêu. Mới gặp là kết hôn liền mà."
Hoàng Phi hiểu đấy là kiểu tình yêu chớp nhoáng. Hai người được mai mối rồi gặp nhau và kết hôn ngay. Chẳng biết đó có phải là vừa gặp đã yêu, hay do cô bé kia chỉ mượn đường để sang nước ngoài. Anh đã thấy nhiều cặp vợ chồng bên đây, kết hôn rồi rước qua, ở với nhau đoạn thời gian ngắn rồi đường ai nấy đi. Vài người khác thì bỏ tiền ra kết hôn giả để được sang Mỹ. Nói chung có rất nhiều chuyện lạ ly kỳ trên đời. Nhưng thôi đó là chuyện của người ta, anh chỉ quan tâm cô bé con trước mặt.
"Vậy là hai người đó giống chúng ta. Được người mai mối xong rồi kết hôn." Hoàng Phi vuột miệng.
Thoại Uyên mở to mắt: "Em với anh khác mà. Tụi mình chỉ đang đóng kịch cho bà ngoại xem thôi mà."
"Khác đâu mà khác, biết đâu mai mốt chúng ta yêu nhau thật thì sao?" Hoàng Phi giả vờ nghiêm túc.
"Không đâu. Uyên không lấy chồng Việt kiều. Uyên không thích sống xa nhà, chỉ muốn ở Việt Nam thôi. Với lại Uyên đâu có yêu anh Phi và anh cũng đâu có yêu em. Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra."
Thoại Uyên tuyên bố hùng hồn thành công khiến Hoàng Phi lại mắc nghẹn lần thứ N. Cô nhỏ này luôn luôn nhắc anh nhớ mình chẳng có tí lực hấp dẫn nào trong mắt cô. Thoại Uyên không yêu anh, anh đã biết. Nhưng sao cô dám tự tin khẳng định chuyện tình cảm của hai đứa sẽ không xảy ra? Ở đời mấy ai nói trước được điều gì.
"Vậy Uyên không thích xa nhà hả? Nếu lỡ sau này yêu.. một người ở tận trời Tây thì sao?"
"Uyên không muốn sống xa gia đình, nên chắc chắn sẽ loại từ vòng gửi xe những người đàn ông không ở Sài Gòn." Thoại Uyên tuyên bố xanh rờn.
Nghe mấy lời này không hiểu sao Hoàng Phi cảm thấy mây đen đang giăng sầu trên đỉnh đầu. Anh tự hỏi bản thân chưa có tình cảm với Thoại Uyên, vậy sao gần đây lại thích trò chuyện cùng cô, thích nói những lời nhảm nhí? Hoàng Phi không rõ nó là loại tình cảm gì, nhưng anh bắt đầu không còn bài xích khi bị nội cố ý thúc ép mối quan hệ giữa anh và cô tiến xa hơn.
Hoàng Phi còn đang suy nghĩ lan man thì Thoại Uyên đã kể tiếp câu chuyện của người ta cho anh nghe: "Hôm nay buồn cười lắm anh Phi. Tụi em đi đám cưới bạn. Cô dâu với chú rể từ đầu buổi đến cuối buổi cười không khép miệng. Mới gặp mà tình cảm của họ có vẻ lãng mạn và mãnh liệt thấy ghê."
Người ta yêu nhau mà cô nhóc này nói thấy ghê. Nhiều khi Hoàng Phi phải ráng lắm mới hiểu được ngôn ngữ của Thoại Uyên.
"Rồi Uyên và các bạn có chụp hình không? Gửi cho anh xem đi."
"Dạ Uyên không có chụp hình riêng, nhưng chụp chung với các bạn bằng máy của tụi nó."
Thoại Uyên gửi cho Hoàng Phi vài tấm hình. Giữa một loạt các cô gái thanh xuân váy đầm xinh xắn, anh vẫn nhận ra Thoại Uyên trước tiên vì hai đồng điếu duyên dáng không lẫn với ai được của cô. Mấy người kia trang điểm hoành tráng, còn cô bé tự phong là bạn thân của anh lại cứ như một cô công chúa.
Thật ra trang phục của Thoại Uyên không phải trẻ con, nếu không muốn nói là rất sang trọng, chỉ tiếc là nó mang hơi hướng con nhà lành. Nhưng kỳ lạ thay Hoàng Phi lại thích. Bất thình lình trong đầu anh vụt qua suy nghĩ Thoại Uyên xinh xắn như vậy không thể để cho tên con trai nào khác nhìn ngó. Tốt nhất cô cứ tiếp tục kín đáo cho anh.
Hoàng Phi cũng không hiểu sao lại sinh ra suy nghĩ ích kỷ này, nhưng tự nhiên chỉ muốn một mình anh được nhìn ngắm cô. Anh không nhận ra mình đã bắt đầu thích người ta, nên mới muốn chiếm hữu như vậy.
Một lần khác trong giờ làm thì Hoàng Phi nhận được điện thoại của Thoại Uyên. Thông thường hiếm khi cô chủ động gọi qua cho anh. Mỗi buổi tối, anh luôn luôn là người canh giờ Thoại Uyên không phải đi học để gọi cho cô. Thế mà hôm nay đang là ban ngày bên Mỹ mà cô tìm anh.
Chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, tự nhiên Hoàng Phi có chút lo lắng. Đúng như cảm nhận của anh, Thoại Uyên thực sự gặp vấn đề. Ngay câu đầu tiên cô đã khóc sướt mướt khiến Hoàng Phi sốt ruột, giọng anh lo lắng: "Sao vậy Uyên, nói anh nghe sao lại khóc?"
"Bà ngoại không nói lí hức hức.." Thoại Uyên ráng nín khóc nói tròn câu: "Em xin đi học nhóm ngày mai mà ngoại nhất định không cho. Ngoại bảo muốn học nhóm thì về nhà học, kêu các bạn đến nhà. Nhưng nhà em không tiện vì xa trường. Em xin ở lại trường học rồi ngoại mắng em hức hức.."
Thoại Uyên càng nói càng tủi thân, nước mắt như pha lê thi nhau rớt xuống. Tự nhiên Hoàng Phi xốn xang trong lòng. Anh ước gì mình đứng ở trước mặt cô bây giờ để ôm cô vỗ về.
"Uyên nín đi, để anh xin ngoại cho."
Dạo này Hoàng Phi bắt đầu có ý với Thoại Uyên, nên đã học cách lấy lòng bà Lan. Gần đây địa vị của anh trong lòng bà đã tăng lên rất nhiều. Và lần đầu tiên đang trong giờ làm, anh cũng bước ra ngoài để gọi điện cho Diệt Tuyệt sư thái. Anh đã không biết rằng mình bỗng chốc trở thành bảo mẫu của Thoại Uyên và phải giải quyết những việc rắc rối vụn vặt cho cô.
Có một điều dễ nhận thấy là Hoàng Phi thật sự đang bị Thoại Uyên làm phiền, nhưng kỳ lạ thay anh chẳng chán ghét, mà chỉ cảm thấy nóng ruột khi nhìn những giọt nước mắt của cô. Không lẽ anh đã yêu? Mẹ kiếp anh chui vào lưới tình khi nào vậy?
Đầu tiên chỉ muốn chọc phá Thoại Uyên, giờ sau vài cuộc điện thoại bắt đầu để ý đến cảm xúc của cô. Sao lại thế này? Đâu phải anh không có đối tượng đeo đuổi bên đây. Hà cớ gì tối nào anh cũng chỉ muốn gọi điện thoại cho Thoại Uyên và đã thôi nhìn mấy cô gái chung quanh. Cái này không phải có cảm tình với cô thì là cái gì?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]