- Get out! - Xin lỗi được chưa cô nương?- Hắn hiện tại đang ngồi trên xe.
- Không cần, cút đi. Đồ tồi. Cậu không đáng làm bạn của tôi. Đồ xấu xa. Huhu... nghĩ sao mà bỏ rơi tôi ở đó. Tôi sợ nhất là bị bỏ rơi mà.- Cô nàng bắt đầu khóc dữ dội hơn, tay không ngờ đập mạnh vào người Nhật Vỹ.
Nán đợi một lúc lâu không nói lời nào, hắn cất giọng:
- Khóc xong hết chưa?
- Đánh xong chưa?
im lặng... nó nấc lên từng đợt.
- Vậy lên xe đi về, muộn rồi.- Hắn
Ân ngoan ngoãn ngồi 1 bên xe hắn.
Hắn im lặng và nó cũng im lặng. Bầu không khí lúc này ngột nhạc vô cùng
Kít... đã tới nhà nó.
Ân khép nép rời khỏi xe và vào nhà. Bà làm cười hiền hậu khi thấy hai đứa nó
- Bố ơi, mẹ ơi, con về rồi!- Nó kêu hai người họ nhưng không thấy đáp
- Hai người ấy chưa về. Bà đã nấu cơm, cháu có thể ăn. Bà về đây.- Bà giúp việc
Nó cúi đầu lễ phép chào bà và không ngừng chửi rủa hắn
Khi xe hắn đã rời khỏi nhà nó, Ân chạy ra và kêu to:
- Tôi sẽ dành tiền để trả lại cậu chi phí hôm nay.
Tiếng hắn vọng lại
- Không cần đâu.
" Đồ độc tài, tôi mà ngang bằng cậu chắc. Hừ"
Sau khi tắm rửa và cất chiếc đầm ở 1 nơi kín đáo, Ân tiếp tục thực hiện những công việc hằng ngày của mình.
Vừa ngồi nhặt giá đỗ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoa-man-chua-co-nuong/1998550/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.