Ánh mắt nó không dám nhìn thẳng mọi người, một sự cúm núm hiện rõ trên khuôn mặt của nó. Nhật Vỹ đưa 1 ly coca cho Ân
- Thoải mãn chưa cô nương?
- Thoải mãn gì?- Đầu nó muốn nổ tung với mấy câu hack não của hắn
- Bộ dạng cô lúc này và...(tay hắn đưa điện thoại trước mắt nó)
- Á? Ai cho cậu chụp tôi lúc này vậy? Xóa mau đi.- Nó đang nhắm 2 nửa mắt lại và nhìn vào đối tượng "hắn"
- Haha, cô nghĩ dễ dàng chắc.- Hắn
Ân lao vào hắn, cắn 1 phát vào tay và dựt nhanh điện thoại.
Hà Ân cười đầy sảng khoái khi lấy được chiến lợi phẩm, vội mở điện thoại lên.
Nhưng... điện thoại hắn có khóa màn hình. Nó cứ bấm số mãi mà chả mở được, còn hắn thì nghiêm nghị nhưng trong lòng đầy mãn nguyện.
" Chỉ còn cái số cuối cùng thôi. 2509..." Tay nó lướt nhanh trên phím cảm ứng
1s trôi qua, khóa điện thoại đã được mở, không ngờ hắn nguy hiểm như vậy mà mật khẩu dễ như thế
- Haha, đây là thời nào mà còn đặt mật khẩu là ngày sinh của mình vậy?- Nó đưa điện thoại qua lại trước mặt hắn
Hắn không ngờ con nhỏ này lại ranh ma như vậy.
Vậy là, tấm ảnh đã được xóa ngay tức khắc.
" Nhưng cô đâu biết ảnh trong điện thoại có thể hồi phục lại dễ dàng."
Thôi, mọi người đang nhìn hắn và nó kìa, có cả bố của hắn nữa.
Ông không ngờ đứa con trai mình lại chịu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoa-man-chua-co-nuong/1998549/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.