Buổi chiều hôm đó, Ngô Đình Kiêu đã gọi Diệp Thư vào phòng trà nói chuyện riêng.
Lúc này cô ta vẫn rất bình thản và ung dung, không có chút sợ sệt hay là lo lắng nào. Đến khi vào trong phòng trà, nhìn thấy ánh mắt tĩnh lặng và lạnh lẽo của cô, cô ta có hơi đứng không vững.
Nhưng chỉ vài giây sau, cô ta đã lấy lại được tinh thần, mỉm cười đi đến ngồi đối diện anh.
"Chủ tịch, anh gọi tôi đến đây là có việc gì dặn dò sao?" Cô ta cố kiềm chế, không để cho bản thân run rẩy.
"Cô thật sự không biết nguyên nhân mà tôi gọi cô đến sao?" Giọng anh lạnh lẽo như một tảng băng, khiến người nghe cảm thấy buốt giá.
Cô ta cố trấn tĩnh lại, dù sao thì chuyện này đã kết thúc rồi, người đàn ông kia cũng đã mất tích một cách không rõ ràng, nhân chứng, vật chứng đều không còn.
"Chủ tịch, anh nói đùa gì vậy?"
"Tôi không đùa, ngày mai, lập tức nghỉ việc đi, chức phó giám đốc của cô, tôi sẽ giai cho người khác." Anh điềm tĩnh nói, không một chút gợn sóng.
Diệp Thư tròn mắt, không tin vào những gì mình nghe thấy: "Chủ tịch, anh muốn đuổi việc tôi? Trước giờ tôi đều làm việc rất nỗ lực và chăm chỉ, sao anh có thể nói đuổi là đuổi, ba tôi..."
"Đừng nhắc đến ba cô, ông ta không làm thay đổi được việc gì đâu." Anh ngắt lời cô ta, không để cô ta uy hiếp mình.
"Nhưng ít ra cũng phải có lí do, anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoa-man-ac-ma-xin-hay-dung-lai/2861464/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.