Vừa có lại được cảm giác từ đôi tai, hắn cũng không hiểu rõ vì sao lại có thể nghe được. Hay là hắn đang ảo giác tự tưởng tượng ra những lời nói đó. Nhưng nội dung cuộc trò chuyện chẳng làm hắn an tâm chút nào, bản thân bị khóa chặt không thể thoát ra được, mà hai gã vừa nãy là ai, tại sao lại muốn chặt đứt chân tay của hắn, giếng luyện hồn là chỗ nào
“ Không được … ta không muốn bị mất đi chân tay… không thể trở thành thức ăn cho kẻ khác được… Vận mệnh phải là do ta làm chủ… dù có chết cũng phải tự mình kết liễu”
Trong lòng hắn chợt nổi lên sự oán hận, trong thoáng chốc hắn muốn giết hết tất cả nhưng tên ở đây. Giống như lần trước, nhưng kẻ mạnh luôn tự cho bản thân mình có quyền tối cao nắm quyền sinh sát người khác. Trốn tránh khỏi thế sự mà cũng không thoát khỏi vận mệnh… Ta mà thoát ra khỏi đây sẽ không để tên nào sống sót… Những kẻ ở trước mặt, Tiêu Dật Phong… Huyết Diện Hắc Y đường… Ma Môn…
Tiêu Thất khuôn mặt nhăn nhặt, đôi mắt đỏ ngầu. Hằm răng không ngừng phát ra nhưng âm thanh đay nghiến, gằn từng chữ
“ Ta,…Phải… mạnh… hơn”
Linh hồn chìm ở trong huyết hải, nay tự nhiên nổi lên phía trên. Một đại dương rộng lớn chẳng hề có bờ bến, phía bên trên khoảng không một quả cầu màu đen lơ lửng trên đầu của hắn, huyết khí đỏ rực từ huyết hải không ngừng trồi lên như bị nó hút lấy
Một âm thanh vang lên nghe xa xăm như ở một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-vuong-tien-lo/1463516/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.