Mạc Lam ánh mắt ướt át nhìn nam nhân trước mặt, như chưa hiểu rõ ý tứ trong câu nói
“Đi …cùng chàng?...?”
Tương Sinh gật nhẹ cái đầu, ánh mắt có phần nghiêm túc, chậm rãi nói với nữ nhân
“Người thân của ta ở Thiên Triều… Chúng ta có thể đến đó sinh sống”
“Thiên Triều ở xa lắm… đường đi lại nhiều nguy hiểm, liệu có đi được không?”
Mạc Lam lo lắng như vậy là đúng, từ Thiên Phổ đi Thiên Triều cũng mất mấy tháng đi đường, chưa kể là dọc đường có thể gặp cướp, yêu thú. Nàng lại không phải tu luyện giả, nguy hiểm thập phần
“Ta cũng đã nghĩ đến… nhưng chỉ có đến thiên triều, đôi tay của ta mới có thể lành lại được. Và ta vẫn còn chuyện phải làm”
“chuyện đó có phải rất nguy hiểm không? Chàng không thể bỏ sao”
Ánh mắt nam nhân hiện rõ sự kiên định
“Không thể bỏ được, bọn họ đã tìm đến ta rồi… Sắp tới sợ là sẽ có chuyện chẳng lành…”
Mạc Lam nhớ đến” bọn họ “ rất có thể là nữ nhân đáng sợ lúc nãy đe dọa Tương Sinh
“Vậy thì thiếp sẽ đi cũng… dù sao có người đi cùng giúp đỡ cho chàng chẳng phải tốt hơn sao?”
“Nàng không sợ chứ?”
Mạc Lam cười buồn, thở một hơi dài
“Một mình thiếp nuôi Tiểu Tần ở nơi này, còn gì đáng sợ hơn cơ chứ…Yêu thú không đáng sợ, đáng sợ nhất là lòng người”
Một câu nói này khiến Tương Sinh suy nghĩ hồi lâu rồi thầm cảm thán “ đúng là đáng sợ nhất là lòng người … thứ tốt đẹp nhất cũng là lòng người”
Thức ăn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-vuong-tien-lo/1463498/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.