Lữ Kiêu thấy Nguyễn Đào Yêu nhìn đến mức mắt sắp nổi cả ra, chỉ đành tốt bụng nhắc nhở: “Cái đó, nước miếng sắp rớt rồi.”
Nguyễn Đào Yêu lúc này mới từ trong mộng tỉnh lại, vội vàng nuốt nước miếng lại. Anh đẹp trai, anh đến làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?
Đan Kình Hạo ở đằng xa thật sự hận không thể đem ly rượu sâm banh trong tay hất vào gương mặt có thể so sánh với mỹ nhân của Lữ Kiêu. Kêu cậu ta đi giải vây, kết quả lại đi câu dẫn người ta! Quả nhiên, đàn ông lớn lên mà đẹp đều không đáng tin! Nhưng Đan Kình Hạo không thể bỏ qua một điểm, chính là bản thân anh cũng thuộc loại đẹp trai, hơn nữa vừa rồi anh ta nói rõ ràng đã có chút tâm thái của cô vợ nhỏ.
“Cậu ba Lữ,” Tôn Hùng vội vàng buông tay, đồng thời cũng nhấc chân lên, hung thần khi nãy trong nháy mắt không thấy nữa, chỉ còn lại một gương đang cười đầy sự nịnh nọt: “Cậu cũng ở đây sao. Lâu lắm không gặp, sức khỏe của hai cậu chủ khác của nhà họ Lữ có tốt không?”
Lữ Kiêu cực kỳ chán ghét loại ruồi nhặng này, ngoài mặt thì vẫn nở nụ cười nhưng trong lòng sớm đã hỏi thăm tổ tông của Đan Kình Hạo mấy ngàn lần rồi. Anh ta không tình nguyện mà ra mặt, uy hiếp bắt anh ta làm hộ hoa sứ giả, cục tức này bất luận như thế nào cũng phải đòi lại. Tuy trong lòng mắng Đan Kình Hạo cả ngàn vạn lần nhưng ngoài mặt, Lữ Kiêu vẫn rất lịch sự. Đôi mắt hồ ly đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-trang-gap-soi-xam/203756/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.