Bởi vì hôm qua ngủ trễ nên khi dì giúp việc làm xong bữa sáng, Thẩm Vân vẫn chưa dậy.
Thẩm Huy và Kỷ Tẩm là kiểu phụ huynh hơi nuông chiều con cái, nghĩ rằng con nhỏ nghỉ hè muốn ngủ nướng cũng không sao, vậy nên cũng không kêu cậu.
Trên bàn ăn sáng chỉ có hai vợ chồng với Thẩm Vân Liễm.
Đối mặt với đứa con trai lạc rồi tìm lại được này, Thẩm Huy và Kỷ Tẩm tràn lòng yêu thương, nhưng lại không biết nên bày tỏ ra thế nào.
Có lẽ là do những chuyện đã trải qua trong quá trình trưởng thành khi trước, tính cách Thẩm Vân Liễm chẳng những lạnh nhạt, mà còn rất khó chấp nhận ý tốt của người khác.
Vào lần đầu gặp Thẩm Vân Liễm, bọn họ ôm chằm anh, khó dằn được tiếng khóc nức nở, nhưng Thẩm Vân Liễm giống như một người ngoài cuộc, vẻ mặt không một chút dao động.
Thân là cha mẹ, thấy con mình như vậy quả thật là lòng đau như cắt.
Nhưng bọn họ không có cách hay nào khác, chỉ có thể đối tốt hơn nữa với Thẩm Vân Liễm.
"Vân Liễm, con có muốn uống thêm sữa bò không?" Kỷ Tẩm để ý thấy ly của con trai đã cạn, "Mẹ giúp con rót một ly nữa?"
Thẩm Vân Liễm gật đầu, bình thản nói tiếng cảm ơn.
Kỷ Tẩm cười, rót đầy ly sữa bò cho anh: "Không cần khách sáo vậy với mẹ đâu."
Thẩm Huy cũng cười, năm nay ông mới 40 tuổi hơn, là nghệ sĩ dương cầm vô cùng nổi tiếng, trên người mang theo sự nho nhã dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-tinh-khong-hoan-hao/2934844/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.