Lúc này, thần kiệu đột nhiên ngừng lại, một lát sau, đám quái tinh đang chen chúc nhau kia dần mở ra, để lộ khoảng trống ngay trung tâm.
Hàn Giang Tuyết lập tức chạy về phía thần kiệu, linh miêu đã nhẹ nhàng đáp xuống đất, nâng móng vuốt vỗ nhẹ đầu Hàn Giang Tuyết.
"Tiểu thỏ ngốc! Không phải đã nói đừng gọi nhũ danh của ta sao! Thật quê mùa quá đi! Gọi ta là Kiêm Gia!"
Kiêm Gia trừng trừng mắt, thoạt nhìn như là đã tức giận rồi, Hàn Giang Tuyết vậy mà lại không sợ, cười hì hì đưa hộp quà trong tay.
"Đây là ta đưa cho ngươi quà tạm biệt! Bên trong có dược liệu, hoa khô, còn có cá khô nhỏ!".
Kiêm Gia nghe xong lời này, nhất thời ngơ ra, tự nâng móng vuốt nhét tất cả vào túi của mình, rồi lại xoa xoa đầu của Hàn Giang Tuyết.
"Cảm ơn ngươi."
Hàn Giang Tuyết ngọt ngào nở nụ cười: "Ngươi về sau sẽ đi đánh cướp, nghĩ đến cũng không thiếu tiền, nhưng hương vị trong nhà muốn có cũng không được!".
Móng vuốt của Kiêm Gia đang nhẹ nhàng xoa xoa, nghe Hàn Giang Tuyết vừa nói thì nàng liền gõ đầu thỏ một cái.
"Tiểu thỏ ngốc! Ta là được người khác mời đến nhà để bắt chuột, không phải đi đánh cướp!".
Hàn Giang Tuyết nâng móng ôm đầu, mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu nhìn về phía Kiêm Gia.
"Chính là... Trước kia đại ca nói, chỉ cần bị người khác rước đi, là người đó có thể ăn ở, chơi đùa với con miêu bên kia, muốn gì cũng được, y như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-tho-phai-lam-dai-kiem-tien/2684035/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.