Kiêm Gia tự mình điều chỉnh vị trí, nâng móng ấn ấn lên mặt của vị tu sĩ kia, vị tu sĩ kia cư nhiên lại không tức giận, trên mặt còn lộ rõ vui vẻ phơi phới.
"Ai nha~ bảo bối, bảo bối a~, tiểu bảo bối a~ có phải đói rồi không? Muốn ăn cái gì a? Bảo bối a~".
Âm thanh vang đến cả bên kia bờ sông.
Hàn Giang Tuyết yên tâm, xem ra người tu sĩ kia cũng không phải là người lạnh nhạt, mà là một người vô cùng giàu cảm xúc, khi có đuôi mèo quét qua tay liền phát ra âm thanh vô cùng kì lạ.
Kiêm Gia quay đầu lại, hướng đến Hàn Giang Tuyết bên kia bờ sông vẫy vẫy móng vuốt như một lời chào "Khi nào rảnh rỗi thì nhớ đến chỗ ta chơi".
Từ trên trời hạ xuống một con thuyền, vị tu sĩ liền ôm Kiêm Gia bật người bay lên thuyền, gấp gáp đến mức giống như sợ tiểu miêu trong tay bỏ chạy.
Hàn Giang Tuyết ngẩng đầu nhìn theo, vừa hâm mộ lại vừa thấy trống vắng khi thấy con thuyền mây màu trắng kia càng ngày càng bay lên cao rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Bầu trời lúc này lại vang lên một tiếng ầm của tiếng sấm, theo sau đó một trận mưa xuân đổ xuống.
Hàn Giang Tuyết liền chạy nhanh đến hái một lá khoai sọ che lên đầu.
Một người, hai người rồi ba người... Hàn Giang Tuyết đã đưa tiễn tám thành viên trong gia đình tại bờ sông này.
Bên trong sào huyệt trống rỗng, tất cả anh chị em đều đi hết rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-tho-phai-lam-dai-kiem-tien/2684034/chuong-1-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.