Hình phạt tàn khốc nhất trên đời này, không phải là hôi phi yên diệt..
Mà là vĩnh hằng.
Thỏ đi, ngày thứ ba sau hôn lễ, triệt triệt để để mất tích.
Tô Dao nói, cái đuôi ngắn nhất định không về được, xúc phạm khế ước yêu tinh, một khi đi lĩnh tội, đâu còn mạng trở lại? Hoa Thố giết quá nhiều người, tới tới lui lui xúc phạm khế ước, cũng đủ để hắn hồn phi phách tán vài chục lần. Đó là lí do vì sao Tô Dao khuyên Lang Vương chớ có đi tìm, dù sao nên đòi lại mặt mũi cũng đã đòi lại rồi, xem như là không thiếu nợ nhau.
Lang Vương đối với lời Tô Dao nói liền cười nhạt sau đó bỏ qua một bên. Kỳ thực lúc đầu Lang Vương vẫn không nghĩ thỏ thực sự rời đi, chỉ giống như ngày thường. Thỏ luôn là như vậy, tùy ý đi, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, làm việc không lo lắng tới suy nghĩ của người khác. Lần này đi, ai biết lúc nào lại đột nhiên hứng khởi muốn trở về...
Nhưng lần này, thỏ chính là lặng yên đi không một tiếng động, nhưng để lại cây quạt hắn thường dùng.
Quạt không phải thuần trắng, dính một chút máu, giống như hoa đào, theo thời gian, từ đỏ thẩm, đến đỏ sậm, cuối cùng, quả là ám nâu. Giống như những lằn trên người thỏ trước đây vậy, mị hoặc, loá mắt.
Chẳng biết lúc nào, thỏ vẽ lên quạt những chạc cây, toàn bộ mặt quạt, thành một bức tranh hoa đào. Cánh hoa đỏ sậm bay xuống, như tranh thủy mặc, hiu quạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-thich-an-lang/2208031/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.