Mặt trời mọc, xong một vòng tuần hoàn. Không biết đây là lần thứ mấy, chỉ là cảm thấy đã trải qua thật lâu thật lâu…
Quảng Hàn cảnh, khác nhân giới. Nhân giới mặt trời mọc mặt trời lặn tuần hoàn, thành một người. Mà ở Quảng Hàn cảnh, trong một năm, nửa năm ban ngày, nửa năm là một màn đêm đen kịt. Đã trôi qua…hơn hai mươi mốt lần mặt trời mọc mặt trời lặn đi. Nghĩ như vậy, khóe miệng thỏ cong thành một nụ cười miễn cưỡng.
Chỉ là cười nhạt như thế, cũng tác động đến thân thể, lôi kéo dây xích hàn băng quấn ở trên người phát ra tiếng va chạm chói tai. Rất lâu chưa từng cảm thấy được đau đớn, làm thỏ hoảng hốt, suy nghĩ lại, thì ra, mình còn sống… Nước trong đầm băng lạnh thấu xương, thấm vào xương, rồi từ từ chết lặng. Thân thể giống như hợp thành một khối với hồ cùng xiềng xích, lâu dài, ngay cả hoạt động, cũng đã quên…
Mình bị khóa tại đây, đã bao lâu rồi…
Còn nhớ rõ ngày ấy, đã chuẩn bị vạn kiếp bất phục, hôi phi yên diệt, lại nhận được tuyên án ngoài dự đoán. Tiểu cô nương híp mắt mỉm cười, nhẹ nhàng phun ra ngôn ngữ lạnh lẽo tàn khốc.
“Con thỏ nhỏ, nếu như chỉ hồn phi phách tán, thì cũng quá đơn giản…”
“Cho nên…hình phạt của ngươi, là vĩnh hằng…”
Hình phạt của ngươi, ka2 vĩnh hằng. Vĩnh viễn, bị nhốt trong Quảng Hàn cảnh, không thể động, không thể rời khỏi, thậm chí không thể chết. Vĩnh viễn bị khóa bằng hàn băng nhốt trong hàn trì, nhận giày vò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-thich-an-lang/2208029/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.