Tang Chỉ đứng ở chân giường, ngón tay đều phát run.
Lông đuôi lôngđuôi, đương nhiên cọng lông vũ nhiều màu rực rỡ này mọc ở trên đuôi, màlúc này Tuấn Thúc đang hóa thành hình người nên cọng lông vũ này chẳngkhác nào đang mọc ở trên mông. Tiểu hồ ly tuy tính tình hồ nháo nhưng lễ nghĩa gia giáo nữ nhi liêm sỉ vẫn biết được, nếu thừa dịp người khácđang hết sức hôn mê, xốc chăn cởi quần người khác lại còn phải bứt cọnglông vũ ở trên mông xuống thì… Tang Chỉ cảm thấy… thật là có chút thẹnthùng.
Nhưng tục ngữ có câu: Tận dụng thời cơ, không được bỏ lỡ.
Mắt nhìn thấy bốn bề yên lặng, người nào đó lại đang ngất, đây thật sự làthiên thời địa lợi nhân hoà đầy đủ hết, nếu còn không ra tay thì thực là có lỗi với bản thân. Sau khi suy nghĩ, Tang Chỉ cuối cùng hạ quyết tâm, hai tay run rẩy cầm lấy một góc chăn bông xốc lên, đầu cúi xuống. Cònchưa kịp thấy rõ quang cảnh ở phía dưới lập tức liền nghe một âm thanhtrong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
“Ngươi làm gì đó?”
{{{(>_
Tang Chỉ 囧 囧 giật bắn mình máy móc ngẩng đầu lên thì thấy cặp mắt đẹp củaTuấn Thúc đã mở tỉnh, sáng quắc trong trẻo, thiếu vài phần sắc bén ngàyxưa nhưng lại có hơn ba phần trong suốt nhu nhược, chỉ là… không biếthai đồng tử sâu không thấy đáy kia giờ này phút này rốt cuộc đang suynghĩ cái gì. Tiểu hồ ly vẫn duy trì tư thế xốc chăn như trước, sắc mặtxanh mét, biểu tình cứng ngắc, nuốt nuốt nước miếng nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-than-muon-thang-chuc/2407158/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.