Chương trước
Chương sau
Tang Chỉ đứng ở chân giường, ngón tay đều phát run.

Lông đuôi lôngđuôi, đương nhiên cọng lông vũ nhiều màu rực rỡ này mọc ở trên đuôi, màlúc này Tuấn Thúc đang hóa thành hình người nên cọng lông vũ này chẳngkhác nào đang mọc ở trên mông. Tiểu hồ ly tuy tính tình hồ nháo nhưng lễ nghĩa gia giáo nữ nhi liêm sỉ vẫn biết được, nếu thừa dịp người khácđang hết sức hôn mê, xốc chăn cởi quần người khác lại còn phải bứt cọnglông vũ ở trên mông xuống thì… Tang Chỉ cảm thấy… thật là có chút thẹnthùng.

Nhưng tục ngữ có câu: Tận dụng thời cơ, không được bỏ lỡ.

Mắt nhìn thấy bốn bề yên lặng, người nào đó lại đang ngất, đây thật sự làthiên thời địa lợi nhân hoà đầy đủ hết, nếu còn không ra tay thì thực là có lỗi với bản thân. Sau khi suy nghĩ, Tang Chỉ cuối cùng hạ quyết tâm, hai tay run rẩy cầm lấy một góc chăn bông xốc lên, đầu cúi xuống. Cònchưa kịp thấy rõ quang cảnh ở phía dưới lập tức liền nghe một âm thanhtrong trẻo nhưng lạnh lùng nói:

“Ngươi làm gì đó?”

{{{(>_

Tang Chỉ 囧 囧 giật bắn mình máy móc ngẩng đầu lên thì thấy cặp mắt đẹp củaTuấn Thúc đã mở tỉnh, sáng quắc trong trẻo, thiếu vài phần sắc bén ngàyxưa nhưng lại có hơn ba phần trong suốt nhu nhược, chỉ là… không biếthai đồng tử sâu không thấy đáy kia giờ này phút này rốt cuộc đang suynghĩ cái gì. Tiểu hồ ly vẫn duy trì tư thế xốc chăn như trước, sắc mặtxanh mét, biểu tình cứng ngắc, nuốt nuốt nước miếng nhưng rồi vẫn khôngphát ra được nửa âm thanh.

Bên này, phượng hoàng xấu xa lại rất tựnhiên trấn định, không hoảng hốt cũng không buồn rầu, mặt không chútthay đổi chăm chú nhìn Tang Chỉ. Hai người giằng co mắt lớn trừng mắtnhỏ như vậy, đáy lòng của tiểu hồ ly bắt đầu đánh lô tô. Chính lúc nàngđang do dự nghĩ rằng nếu bình tĩnh thì vẫn tiếp tục được, đã không làmthì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, nhân lúc người nào đó không thểđộng đậy bứt đại lấy cọng lông vũ kia đi, thì đột nhiện Thất Thủy ồn àođi vào phòng.

“A ~ Phượng Quân ngươi thật sự tỉnh rồi! Ta vừa mới ởbên ngoài cùng Bích Nữ tỷ tỷ nấu thuốc, Bích Nữ tỷ tỷ đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh nói chắc là ngươi đã tỉnh, quả nhiên ta vừa tiến vào thì——” Thất Thủy sôi nổi bổ nhào vào đầu giường, vì nàng đang vô cùng vuimừng khi Tuấn Thúc tỉnh lại nên nhất thời cũng không chú ý tới ngườikhác ở trong phòng đang vẫy vẫy động động cái đuôi, nhưng sau khi nóinửa câu thì cuối cùng cũng phát giác ra hình như có chút điều gì đókhông thích hợp.

Thất Thủy quay đầu, mắt to trừng đôi mắt nhỏ cùngTang Chỉ một trận, vò đầu: “Ủa? Tang Chỉ tỷ tỷ, ngươi xốc chăn PhượngQuân nhà ta lên làm cái gì?”

Nghe vậy, tiểu hồ ly nãy giờ vẫn đứngngây như phỗng mới bắt đầu có phản ứng, ném chăn như quăng củ khoai lang nóng bỏng tay ra, ngón tay xoắn vào nhau lắp bắp nói: “Ta… Ta…” Làm sao bây giờ? Tiểu hồ ly muốn khóc, bụng dạ gấp rút đến mức đổ mồ hôi, chợtnghe Bích Nữ cười khanh khách khai: “Chớ không phải là ngươi quan tâmthương thế của tiểu phượng hoàng nên muốn nhìn miệng vết thương của hắnmột chút?”

Nghe được một lời này, Tang Chỉ như được tha trọng tội,vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, vừa rồi các ngươi đi nấu thuốc, phượnghoàng xấu xa hắn… Hắn, hắn, hắn đột nhiên rên rỉ rồi vặn vẹo coi bộ rấtthống khổ, trán vã đầy mồ hôi lạnh, cho nên, cho nên ta… ta đã nói xem,nhìn xem…”

Tang Chỉ bắt đầu líu lưỡi, cả lòng bàn tay lẫn trên lưngđều tươm mồ hôi lạnh. Bích Nữ kín đáo bay từ đầu tường kia tới nói toạcra một câu: “Ai, nhưng tiểu phượng hoàng bị thương ở ngực sao ngươi lạinhìn phía dưới của hắn?”

Thật nhiều chuyện!

Lập tức, Tang Chỉgiống như bị sét đánh, lưng cứng ngắc đứng chết trân tại chỗ, mồ hôilạnh chảy đầm đìa. Lúc này mới hiểu được, Bích Nữ rất ma mãnh nên đãthiết kết cái thòng lọng cho mình chui đầu vào >_

Bên này,Tuấn Thúc nãy giờ vẫn không nói gì, nghe thấy thế đôi mắt đầy vẻ chánghét bắt đầu đi dạo cuối cùng lại sắc như dao đâm vào trên người BíchNữ, giọng nói bắt đầu gợn sóng: “Bích Nữ, trong thời gian ta hôn mê cóvẻ như ngươi rất dương dương tự đắc đấy nhỉ.”

Bích Nữ nào có sợ TuấnThúc, xoay tròn vài vòng ở trên tường cười nói: “Không có đâu nha, tachạy lo hết việc trước đến việc sau cho ngươi, rồi còn phải nấu thuốclại gác đêm nữa, mệt chết đi chứ! Hiện tại thấy Phượng Quân ngươi rốtcục tỉnh lại, ta rất an tâm, trước hết đi nghỉ ngơi đây.”

Dứt lời,Bích Nữ quả thực chậm rãi biến mất trong vách tường không còn bóng dáng. Thất Thủy thấy thế, lại a một tiếng nhảy dựng lên, vỗ vào tường nói:“Bích Nữ tỷ tỷ không được đi nha, một mình ta không làm việc nổi/(ㄒoㄒ)/~~ “

Tang Chỉ tò mò khều Thất Thủy hỏi: “Cái gì một người làm không nổi?”

Thất Thủy rơi lệ đầy mặt: “Lần trước có một lần Bích Nữ tỷ tỷ cũng đắc tộivới Phượng Quân như thế này, vừa thấy Phượng Quân trở về liền trốn vàotrong vách tường ở lỳ không chịu ra mà chờ đến khi Phượng Quân nguôigiận mới ra ngoài chơi. Nhưng mà tuy rằng lúc đó Phượng Quân tỉnh nhưngchướng khí lại không nhẹ nên không thể nhúc nhích được. Ta một mình vừaphải hái thuốc nấu thuốc, còn phải nấu cơm giặt giũ, hầu hạ sát bênngười Phượng Quân lúc ăn cơm, bận rộn lắm a —— “

Thất Thủy vừa nóivừa đi lại vỗ tường, “Bích Nữ tỷ tỷ không cần sĩ diện quá a, Phượng Quân nói hắn không tức giận, một chút cũng không tức giận. Ô ô, ta khôngmuốn một mình cả ngày lẫn đêm đều phải chịu đựng bộ mặt thối của PhượngQuân đâu.”

Tuấn Thúc khụ một tiếng, lúc đó Thất Thủy mới ý thức đượcrằng mình vừa nói sai be bét bèn đem hai tay che miệng không hó hé tiếng nào nữa. Phượng hoàng xấu xa khinh thường liếc vách tường một cái nói:“Thật ra không cần nàng ta có lòng tốt đi ra, trong thời gian này khôngcó Bích Nữ thì có Tang Chỉ tới chăm sóc ta thôi.”

“Cái gì?” Tiểu hồly nghe xong lời này tức giận trừng mắt nhảy dựng lên: “Bộ ngươi tínhđem ta trở thành người hầu của ngươi thật hả? Bộ hễ ngươi bảo ta tớichăm sóc ngươi thì ta liền tới chăm sóc ngươi hả? Trong thời gian ngươihôn mê, ta giúp đỡ Thất Thủy cùng Bích Nữ tỷ tỷ không sao, nhưng hiệntại ngươi đã tỉnh còn muốn ta hầu hạ phượng hoàng thối nhà ngươi? Mơđi!”

Tang Chỉ tức giận nói xong vốn tưởng rằng Tuấn Thúc sẽ tức giậnđáp trả, ai ngờ phượng hoàng chỉ cong môi tiếp tục nói chuyện: “Sự tìnhvừa rồi còn chưa nói xong không phải sao? Ngươi rốt cuộc xốc chăn ta lên muốn làm cái gì?”

“Ta ——” Tiểu hồ ly kinh hãi, theo bản năng luibước về phía sau, ngàn toan vạn liệu cũng không tính đến chuyện phượnghoàng xấu xa sẽ phản kích lại nên đáy lòng nàng đâm ra căng thẳng “Ta…ta chỉ nhìn xem…”

Tuấn Thúc khí thế bức người “Nhìn cái gì? Xốc chăn nam nhân lên, ngươi nghĩ muốn nhìn cái gì? !”

Tuấn Thúc ám chỉ trắng trợn như vậy thì cho dù trì độn như Thất Thủy nghecũng hiểu được, con ngươi trong suốt chắc lưỡi: “Chẳng lẽ Tang Chỉ tỷ tỷ ngươi muốn nhìn…” Nghĩ nghĩ, Thất Thủy quay đầu nhìn nhìn mấu chốttướng nằm của Phượng Quân, lại nhớ lại tư thế nghiêng đầu rình coi đángkhinh của Tang Chỉ vừa rồi, phì cười ra tiếng: “Ha ha, Tang Chỉ tỷ tỷxấu hổ xấu hổ ~~ “

Tiểu hồ ly tức giận đến đỉnh đầu bốc hơi nước, xùlông nói: “Không phải vậy! Không phải vậy! Hoàn toàn không phải giốngnhư các ngươi nghĩ, ta ——” nói đến đây, Tang Chỉ lại cắn đầu lưỡi khôngmở miệng nói tiếp được, nói như thế nào đây? Chẳng lẽ nói thật chophượng hoàng xấu xa kia biết là bản công chúa muốn bứt cái đuôi củangươi sao?

Tang Chỉ nhất thời khóc không ra nước mắt, ngậm bồ hòn màcâm miệng lại. Thấy tình cảnh này, Thất Thủy càng vui vẻ vỗ tay nói:“Không nói nghĩa là đúng, nha nha, Phượng Quân bị xem hết trơn, Tang Chỉ tỷ tỷ là đại sắc ma nữ.”

Tiểu hồ ly im re chợt nghe phượng hoàng xấu xa bình tĩnh nói: “Ngươi rình coi bị bắt tại trận, nên khoảng thời gian này hầu hạ ta xem như bồi thường tinh thần, đúng không?”

Tang Chỉ: (╯﹏╰) Em gái của ngươi thì có! Ngươi mới rình coi bị bắt tại trận, cả nhà ngươi đều rình coi bị bắt tại trận!

——————————— ta là ai YD a ngươi YD phân cách tuyến ————————————

Bởi thế nên tiểu công chúa Tang Chỉ bế nguyệt tu hoa (hoa nhường nguyệtthẹn) ôn nhu thiện lương liền nhanh chóng biến thành nữ nô bộc hồ ly của Phượng Quân đại nhân. Từ nay về sau, tiểu hồ ly rốt cục mới hiểu đượcvì sao lúc đó Thất Thủy lại bày ra cái bộ mặt khổ sở như vậy.

Mỗi sớm gà chưa kịp gáy Tang Chỉ phải rời giường bắt đầu xử lý công vụ, sau khi hoàn thành xong chuyện của Bình Nhạc trấn liền căng thẳng chạy thẳngtới Thanh Ngô cư. Lúc này, phượng hoàng xấu xa cũng vừa mới được ThấtThủy hầu hạ mặc quần áo rời giường xong. Sau khi hầu hạ “đại gia” ănđiểm tâm, Thất Thủy cùng Tang Chỉ liền đỡ Phượng Quân đại nhân còn nặnghơn heo đi ra viện phơi nắng.

Xong xuôi thì lúc đó Thất Thủy mới antâm đem Tuấn Thúc giao cho tiểu hồ ly rồi đi lên núi hái thuốc, mà nữgiúp việc hồ ly tâm tình bi thương cả một ngày rồi sau đó mới bắt đầucông việc. Quét tước phòng ở, nấu cơm, giặt quần áo, còn phải chịu đựngTuấn Thúc kêu đi hét lại, lúc thì châm trà lúc thì gãi ngứa.

Hôm nayPhượng Quân đại nhân đột nhiên tâm huyết dâng trào đột nhiên nói là trên trần nhà có một lỗ thủng mưa sẽ bị dột. Nữ giúp việc hồ ly đành phảibất đắc dĩ đầu bọc khăn vải chuẩn bị leo lên trần nhà, phượng hoàng xấuxa đang híp mắt lại phơi nắng trong sân thấy thế mắt tà liếc nói:

“Lại đây.”

Tang Chỉ chạy như điên tới, vẫy cái đuôi nói: “Làm sao?”

Tuấn Thúc không nói, chỉ yên lặng nhìn kỹ khăn vải trên đầu tiểu hồ ly. Tang Chỉ hỏi dò: “Đói bụng? Khát? Da bị ngứa?”

Tuấn Thúc bỏ ngoài tai lời nói của tiểu hồ ly, hừ lạnh: “Ngươi bọc khăn trên đầu làm gì vậy?”

“Hỏi vô nghĩa, ngươi kêu ta lên trần nhà, trần nhà lại nhiều bụi như vậy, nếu dơ thì phải gội đầu chứ sao.”

“Ừm.”

Tiểu hồ ly cắn răng: “Ừm cái gì!”

Tuấn Thúc: “Biến lỗ tai hồ ly ra cho bổn thiếu gia xem.”

Tang Chỉ: “Ngươi bảo công chúa biến thì liền biến sao? Bản công chúa…”

Tang Chỉ nói chưa xong, Tuấn Thúc tức giận bĩu môi, “Ngươi đùa giỡn ta.”

“……” Tang Chỉ đứng chết tại chỗ, hoàn toàn mất giọng. Trong khoảng thời gian này, mỗi một câu yêu cầu của phượng hoàng xấu xa đều là… đòn sát thủđối với Tang Chỉ. Hồi mới đầu, tiểu hồ ly bị bắt làm nữ hầu thì đươngnhiên trong lòng có chút khó chịu, ỷ vào việc phượng hoàng xấu xa khôngthể động đậy được nên nàng tìm vui trong việc nhiều lần khều da trêuchọc hắn, rốt cục có một ngày, Tuấn Thúc bình tĩnh nói: “Thất Thủy, ngày mai ngươi liền kêu Xí thần, Hoa thần, Hỉ thần, Giường thần, Trà thần,Ếch thần… tất cả các tiểu thần liên quan đến trần gian đều gọi đến.”

“Gọi bọn họ tới làm gì?” Lập tức Tang Chỉ liền nhìn tình hình chung mà nói,các tiểu thần trần gian này bất quá là tiểu yêu địa phương tu luyệnthành, thô tục không chịu nổi, Phượng Quân đại nhân trước giờ không hềđể họ vào mắt, hôm nay lại triệu hồi thành thử làm cho ai cũng ngạcnhiên vì chưa từng thấy qua.

Tuấn Thúc đưa mắt trả lời lại, “Gọi bọnhọ tới để cho bọn họ nhìn xem, Thổ Thần đại nhân Bình Nhạc trấn rốt cuộc có bộ dáng như thế nào.”

Tang Chỉ kinh ngạc, “Có ý tứ gì?”

“Nóicho bọn họ, Tang Chỉ đại nhân bất quá là chỉ là một nữ hồ ly háo sắc,ngay cả bản Phượng Quân là người lãnh đạo trực tiếp của nàng mà nàngcũng dám đùa giỡn rình coi!”

… ……

Định thần lại từ trong dòng kýức, nữ giúp việc hồ ly ngẩng đầu lên sợ Tuấn Thúc lại uy hiếp sẽ đemchuyện mình rình coi hắn mà quảng cáo rộng rãi nên nhanh chóng biến lỗtai hồ ly ra, rầu rĩ nói: “Như vậy ngươi vừa lòng chưa?”

“Ừm, không tồi.”

“Cái gì không tồi?”

“Đầu bọc khăn vải, đỉnh đầu có hai lỗ tai hồ ly như vậy mới giống bộ dáng nữ giúp việc, đêm nay ta nói Thất Thủy làm cho ngươi trang phục nữ giúpviệc.”

Tang Chỉ: -_-||| Phương Quân đại nhân, ngươi đang nhàn sinh tật phải không, phải không, phải không? !

Chuyện buồn bực còn chưa dừng ở đó, không chỉ mỗi ngày hầu hạ phượng hoàng xấu xa mà mỗi tối còn phải đút hắn ăn cơm. Nếu không chê nóng thì là lạnh,không mặn thì là nhạt, tóm lại, Tuấn Thúc rất thích biến đổi nhiềuphương pháp để tra tấn tiểu hồ ly. Tang Chỉ hết nhẫn lại nhịn, tự nhủchỉ cần khổ sở trong vòng nửa tháng, sẽ trôi qua trong nháy mắt thôi.

Chỉ cần chờ phượng hoàng xấu xa khỏe lên, nàng liền được giải thoát. Nhưngnháy mắt này lại thành ra hơn một tháng, Tuấn Thúc vẫn mang bộ dạng xácchết như trước, không hề có dấu hiệu chuyển biến tốt hơn chút nào. Vìthế tiểu hồ ly rốt cục bắt đầu tự hỏi có phải tên phượng hoàng vô đạođức này đang cố ý giả bệnh hay không.

Hôm nay trời trong nắng ấm,Tang Chỉ lại như cũ đưa Tuấn Thúc ra ngoài sân phơi nắng, tiểu hồ lymượn cớ đi rắc một chút bột phấn một vòng chung quanh Tuấn Thúc xongliền trốn sang một bên, lấy từ trên cây xuống một cái bao, lập tức ởtrên sân liền thấy một đàn rắn khoảng mười con trắng, đen, tím vằn vệnđủ cả vặn vẹo thành một đoàn. Tiểu hồ ly trốn ở phía sau cười trộm, nghe nói phượng hoàng xấu xa ghét nhất là rắn, đặc biệt rắn đủ loại màu sắc, bây giờ nhiều rắn như vậy tiến vào trong sân bò sang phía ngươi, bảncông chúa không tin là ngươi chịu nằm im! Đợi cho ngươi nhảy dựng lên,ta liền đi ra cứu, như vậy không bao giờ phải hầu hạ phượng hoàng xấu xa nữa.

Tiểu hồ ly tưởng tượng, ánh mắt nhảy nhót nhìn qua bên vì tình cảnh bây giờ thật sự là như vậy ——

Một đàn rắn lớn rắn nhỏ đã bị bỏ đói hơn ba ngày ba đêm nối đuôi nhau tiếnvào sân, ngửi được mùi cơ thể khác thường định mở miệng lớn thưởng thứcmỹ thực. Nhưng lúc này, dù đang nhắm mắt ngưng thần Tuấn Thúc cũng cảmgiác được có điều kỳ lạ, hé đuôi mắt, con mắt rõ ràng sát sát lóe ra ánh sáng dị thường rồi hừ lạnh một tiếng, đàn rắn lớn nhỏ này giống như bịđiểm huyệt đứng yên tại chỗ.

Phượng hoàng xấu xa nhếch môi, mặt mang đầy vẻ miệt thị giống như đang nói: Có bản lĩnh thì đến trên người bổn tọa thử xem.

Đàn rắn: o(>﹏

Sau đó lập tức đàn rắn chạy đi không thấy bóng dáng. Tiểu hồ ly đứng ở phía sau nhìn thấy cảnh này cảm thấy xấu hổ thay cho bọn chúng, các ngươi là đồ rắn thối không có một chút phong độ gì hết! Ngay cả phượng hoàngcũng không dám ăn!

Kế này không được ta còn kế khác, tiểu hồ ly thông minh dũng cảm của chúng ta đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ cuộc nhưvậy. Đêm đó, Tang Chỉ mang vẻ mặt cười gian xuất hiện ở tại Thanh Ngôcư. Chẳng là, phượng hoàng xấu xa quả nhiên không hổ cái tên “xấu xa”,tuy rằng trúng chướng khí không thể cử động được nhưng vẫn muốn hằng đêm đều phải tắm rửa như trước mới bằng lòng an tâm đi ngủ.

Mỗi đêm saukhi cơm nước xong, Tuấn Thúc đều tắm rửa với sự trợ giúp của Thất Thủy,những lúc như thế này tiểu hồ ly đương nhiên sẽ nhượng bộ lui binh. Vậymà hôm nay Thất Thủy vừa mới chuẩn bị nước tắm xong lại thấy tiểu hồ lyđã đi mà quay lại nên không khỏi kỳ quái: “Ủa? Tang Chỉ tỷ tỷ sao quaylại vậy? Bộ đi lạc sao?”

Tang Chỉ hơi hơi che khóe miệng, cười trộm:“Ai, nghĩ tới nghĩ lui, Thất Thủy ngươi chân tay nhỏ xíu sợ ngươi hầu hạ Phượng Quân đại nhân không được nên ta mới lo lắng quay trở lại.”

Thất Thủy chưa bao giờ nghe tiểu hồ ly nói lời buồn nôn lại hờn dỗi như vậy, nhất thời nổi da gà mặt toát mồ hôi nói: “Ta hầu hạ Phượng Quân tắmgiặt sạch sẽ đã cả tháng nay rồi, hôm nay ngươi mới bắt đầu lo lắng =_= “

Tiểu hồ ly bĩu môi, “Ngươi biết cái gì? Đi ra ngoài!”

Thất Thủy còn có chút không cam lòng tình nguyện nhưng lại nghe Tuấn Thúc nói: “Đi ra ngoài đi.”

Đuổi Thất Thủy ra ngoài, Tang Chỉ mừng thầm, chống nạnh cười ha ha. Sau đóliền làm bộ dáng giống như muốn giúp phượng hoàng xấu xa cởi quần áo,nàng cũng không tin phượng hoàng xấu xa không biết xấu hổ, đợi cho hắnvô cùng e lệ rồi dưới tình thế cấp bách ấy chắc sẽ nhảy dựng lên, lòichân tướng giả bệnh, từ đó mình không cần phải hầu hạ tên phượng hoànghỗn đản này nữa.

Tiểu hồ ly liếc mắt, cố ý lắc lắc mông ngồi vào bên cạnh Tuấn Thúc, mà chuyện kế tiếp xảy ra như thế này ——

Tiểu hồ ly dùng cánh tay đụng đụng Tuấn Thúc, “Phượng Quân, giờ ta giúp ngươi cởi áo rồi sau đó hầu hạ ngươi tắm rửa nha.”

Phượng hoàng xấu xa trên mặt không có biểu cảm gì chỉ từ từ nhắm hai mắt lạikhông nói một chữ, Tang Chỉ hừ lạnh một tiếng. Giả bộ thì cứ giả bộ đi,bản công chúa xem ngươi giả bộ được bao lâu. Nghĩ xong, nàng quả thựcbắt đầu cởi đai lưng của phượng hoàng xấu xa rồi lại cởi áo khoác củangười nào đó. Tuấn Thúc trợn mắt, mí mắt Tang Chỉ nhếch lên khiêu khích, “Sao vậy? Ngươi sợ hãi a?”

“Muốn cởi thì cởi nhanh đi, nước lạnh.”

Tang Chỉ chắt lưỡi, cắn răng thầm nghĩ: ta cũng không tin bản công chúa còncó thể sợ ngươi sao? Tiểu hồ ly thở phì phì bực bội, sau hai ba động tác thì quả thực đã thoát đến phần nội y Tuấn Thúc. Nãy giờ do tiểu hồ lymạnh tay cởi phần áo ngoài nên phần nội y có chỗ áo đã hơi hơi rớt ra,ngực bên trong lấp ló như ẩn như hiện. Bởi vì Tang Chỉ đang đứng nên dựa vào ưu thế địa lý mà ánh mắt cũng rất tự nhiên nhìn đến… quang cảnh bên trong, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu đỏ bừng.

Tiểu hồ ly trừngtrợn: Phượng hoàng chết tiệt, phượng hoàng thối tha, tại sao lại khônghề kinh hoảng ngược lại còn bày ra bộ dáng hưởng thụ như vậy?

Tuấn Thúc nhướng mày: Ngươi muốn cởi thì tiếp tục cởi đi.

Tang Chỉ tức giận đến hai tay khẽ run, nuốt nuốt nước miếng gằn từng chữ: “Ta muốn cởi!”

Tuấn Thúc phì cười ra tiếng, “Ừm, cởi đi, nhớ chà lưng cho ta thật kĩ.”

“Ngươi ——” tiểu hồ ly chỉ vào Tuấn Thúc, tức điên, “Ngươi đừng tưởng rằng ta không dám!”

Phượng hoàng xấu xa cười đến mị hoặc, cúi đầu thanh âm trầm nặng, “Vậy mau tới đây đi.”

……

Một lát sau, chỉ nghe một tiếng tru từ Thanh Ngô cư truyền đến: “Tuấn Thúc, ngươi đi chết đi! !” Nói xong, một nữ hài tử lệ rơi đầm đìa trốn chạyra sân. Thất Thủy đang canh giữ ở bên ngoài thấy tiểu hồ ly đi như chạytrốn thì gãi đầu nói: “Tang Chỉ tỷ tỷ uống rượu à? Tại sao mặt lại đỏnhư lửa vậy?”

Ai, cho nên mới nói, thế giới đại nhân quả nhiên khiến cho người ta không thể lý giải được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.