Chương trước
Chương sau
Phượng hoàng xấu xa đột ngột hôn mê như vậy khiến cho tất cả mọi người đều không biết ra làm sao.

Thất Thủy lại tiếp tục gọi Tuấn Thúc hai tiếng, sau khi chắc chắn xác địnhcùng khẳng định rằng Phượng Quân nhà mình thật không thể tỉnh dậy, lúcđó mới hoàn toàn hoảng hốt, đi lòng vòng loanh quanh giường, mồ hôi tuôn dầm dề trên trán:

“Xong rồi, xong rồi, chẳng lẽ miệng ta thậtsự chuyển thành miệng quạ đen hay sao? Phượng Quân đã dặn, trước mặtChuỗi Ngọc cô nương phải nói bệnh tình ngài càng nghiêm trọng càng tốt,như vậy mới có thể lấy được sự đồng tình thương cảm. Bởi vậy ta… ta mớinói quá nào là thổ chướng, nào là độc khí xâm nhập chân tay xương cốt.Nhưng … nhưng… tình huống hiện tại của Phượng Quân sao giống nhau nhưđúc với lời ta nói vầy nè, ô —“

Tang Chỉ nhìn Thất Thủy đang đần độn, rồi lại xem xem xét xét Tuấn Thúc yếu ớt nằm hôn mê, lắc đầu thởdài. Bởi vậy mới nói, những hành động lúc làm người đều có Trời ngó xem, không phải không báo ứng mà chỉ vì thời điểm chưa tới mà thôi. ThấtThủy ngốc như vậy, vừa rồi nói vòng vo tam quốc cả ngày đều là thuậtngữ, đến ngay cả nàng nghe mà đầu óc còn hồ đồ không hiểu, thì làm saonhững lời đó có thể thật sự là do Thất Thủy tự nghĩ ra được?

Hiển nhiên chỉ có thể là do phượng hoàng âm hiểm tự cho là mình thông minhdạy Thất Thủy từng câu, kết quả là ác giả ác báo nên quả thực đã báo ứng đến trên chính người hắn, ha! Tiểu hồ ly chống nạnh muốn cười phì ra,nhưng lại nghĩ cho dù Tuấn Thúc có trăm sai ngàn sai, nhưng lần này lạilà vì giúp nàng giải vây nên mới nhọc lòng như thế, nên nàng lại cảmthán hít một hơi khí lạnh im lặng.

Khế Nhạc sờ cằm, “Làm sao cóthể, Thất Thủy, ngươi không phải là hà đồng sao (hà: thuộc tính sôngnước, đồng: đứa trẻ)? Làm sao có cái gì độc khí chướng khí làm tổnthương Phượng Quân được?” Thất Thủy căn bản sẽ không có pháp thuật đểtấn công, đây là chuyện ai cũng biết, vừa rồi nàng có thể biến ảo thànhbộ dáng thổ yêu rồi cào cho Tuấn Thúc chịu hai ba cú gãi ngứa thì cũngkhông sai, nhưng làm sao lại có thể làm cho đường đường Phượng Quân đạinhân tổn thương đến ngất xỉu chứ?

Thất Thủy gãi gãi cái ót, cũng hậu tri hậu giác (phản ứng chậm chạp, nghĩ lại mới giác ngộ ra) mãnhliệt gật đầu, “Đúng nha! Bởi vì ta không thể tấn công nên mấy ngày trước Phượng Quân còn cố ý phân phó Bích Nữ tỷ tỷ giúp ta làm cái móng vuốtlửa Bạch Hổ. Ta cầm nó cùng nhau hóa thân cho nên vừa rồi thổ yêu kiamới có móng vuốt, ta thực ra là dùng cái móng vuốt kia nhẹ nhàng đánhlên người Phượng Quân thôi”.

Nghe nàng nói xong, Tang Chỉ và Khế Nhạc cùng hiểu ra, tất cả mọi người trong phòng đều nhất tề quay đầunhìn về phía Bích Nữ. Bích Nữ bị bắt nọn, vẻ mặt vẫn không biết hối cảinhư trước, ôm ngực chống má: “Sao? Chẳng lẽ móng vuốt kia có vấn đề?”

Mặt tiểu hồ ly đen lại, đây chẳng phải rõ ràng là “có vấn đề” sao? ThấtThủy tiếp tục nói: “Ta đi kiểm tra cái móng vuốt lửa bạch hổ kia mộtchút.” Dứt lời, Thất Thủy liền vui vẻ chạy ra bên ngoài, vừa qua khỏicửa huyền quan, mọi người chợt nghe Bích Nữ kêu sợ hãi: “Ai nha! Ta nhớra rồi!”

Tang Chỉ khóe miệng run rẩy, dự cảm nói cho nàng biếtchuyện này tuyệt đối, tuyệt đối không thể không liên quan tới Bích Nữ.“Nhớ tới cái gì?”

“Ừm ~~” Bích Nữ xoay tròn một chỗ, “Hình nhưlúc ta chuẩn bị không cẩn thận nên nhầm lẫn giữa móng vuốt lửa bạch hổvà móng vuốt thổ cùng nước miếng rồng rồi.”

Bích Nữ nói ra vớivẻ mặt đầy vô tội, tất cả mọi người đều nghe… nhưng không có ai lêntiếng. Da mặt Khế Nhạc giần giật, cười nhẹ: “Chuyện móng vuốt hổ cùngvới nước miếng rồng mà cũng có thể lẫn lộn được hay sao?” Hắn nhớ rấtrõ, tâm tính Bích Nữ rất tỉ mỉ, ngay cả các loại lá trà khác nhau ởThanh Ngô cư có mấy cân mấy lượng đều nhớ rõ rành mạch.

ThấtThủy khóc, vừa chống tường vừa rú lên: “Nói như vậy, Phượng Quân thật sự bị thổ tính áp chế phải thống khổ trong vòng nửa tháng mới có thể bứchết thảy chướng khí ra bên ngoài cơ thể? Ô ô ô… Chờ đến khi Phượng Quânkhỏe lại nhất định sẽ gõ đầu ta đau muốn chết.”

Nghe xong lờinày, Bích Nữ không giận, ngược lại lại cười, “Làm sao có thể? Thất Thủyngoan, không phải sợ, có tỷ tỷ làm chỗ dựa giúp ngươi nha. Huống chitiểu phượng hoàng bị như vậy cũng xứng đáng, gần đây hắn đối xử khôngtốt với tiểu hồ ly Tang Chỉ, còn làm hại người ta ngã xuống đất. Cònnữa, hắn lừa gạt cảm tình của thỏ tiểu tiên, ông trời thay ta trừng phạt hắn ai mà trách được?”

Sau khi nói dông nói dài, ánh mắt trongsuốt của Bích Nữ lúc này mới nhìn về phía Tang Chỉ, cười sâu: “Tiểu hồly, ngươi nói có đúng không?”

Tang Chỉ: >_

Thì ra tất cả đều là do Bích Nữ giở trò quỷ, ngoài mặt thì nói là vì trút giận dùm cho Tang Chỉ và Chuỗi Ngọc, nhưng mục đích thực là gì thì tiểu hồly lại đoán không ra. Trong lúc nhất thời, đối mặt với lời nói của BíchNữ, tiểu hồ ly không biết nên đáp là đúng hay là không.

Khi thấy Tang Chỉ đang do dự, Bích Nữ lại kéo tay nàng, đôi mắt lóe sáng nóitiếp: “Bất quá nói đi thì cũng nói lại, tuy rằng tiểu phượng hoàng làmviệc kiểu này có nham hiểm một chút, nhưng nói về chuyện mệnh số CảnhNhạc cũng coi như xong xuôi rồi nha. Tiểu hồ ly ngươi cũng không thểvong ân phụ nghĩa nha ~”

Trong nháy mắt, Tang Chỉ thấy lông màycủa Tuấn Thúc trong lúc ngủ mơ nhíu lại, bĩu môi nói: “Lời hay nói bậyđều bị một mình Bích Nữ tỷ tỷ nói hết rồi, ta còn có thể nói cái gì?”

Bích Nữ kéo tay áo, ngâm cười ra tiếng: “Để cho tiểu phượng hoàng khó chịumười ngày, nếu tương lai Chuỗi Ngọc biết được chân tướng, chúng ta cũngcoi như hết sức mình thay nàng báo thù trước rồi. Còn về phần đại ân đại đức hắn cứu ngươi thì trong thời gian này ăn ngủ hàng ngày của hắnđương nhiên sẽ nhờ ngươi chăm sóc!”

“Cái gì?!” Tang Chỉ giốngnhư bị sét đánh ngang tai, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích được, đưatay chỉ vào phượng hoàng xấu xa chết tiệt đang hôn mê kia, răng nanh đều run lên: “Ta… ta chăm sóc… Hắn?”

Được rồi, trước tiên ờ thì coi như bỏ qua một bên ân oán riêng tư của nàng với tên phượng hoàng thốikia, tiểu hồ ly cứ mỗi lần thấy hắn là trong bụng một lần muốn bóp chếthắn. Nhưng xét theo quan điểm làm việc mà nói, làm Thổ Thần, Tang Chỉmỗi ngày phải bôn ba trước sau cũng đã mệt không thở được, nếu còn muốnnàng phải chăm sóc phượng hoàng xấu xa nữa thì chẳng phải là muốn nàngmệt đến chết luôn sao?

Thất Thủy nghe xong lời này tựa hồ cũngbắt đầu nghĩ đến cái gì, gật đầu lia lịa, “Đúng đó, đúng đó, trongkhoảng thời gian này Phượng Hoàng bị thổ chướng nhập vào cơ thể khôngthể động đậy được, ăn cơm uống nước đều phải có người chăm sóc. Ta cònphải đi nấu thuốc nữa, một người quả thật không thể làm nổi. Tang Chỉ tỷ tỷ nghĩ xem, Phượng Quân lần này toàn là vì cứu ngươi mới biến thànhnhư vậy, lại đây giúp đỡ đi!”

Từng lời từ trong miệng Thất Thủynói ra đều chân thành, nhìn ánh mắt vô tội ngập nước của tiểu tiên đồng, tiểu hồ ly không biết nên cự tuyệt thế nào.

“Nhưng mà…” lờinàng còn chưa kịp thốt ra, Khế Nhạc lại đột nhiên kéo tiểu hồ ly sangmột bên, kề miệng lại gần lỗ tai mà thì thầm chủ ý, “Công chúa, đáp ứngđi! Nhất định phải đáp ứng!”

“Ngươi điên rồi hả?” Tang Chỉ trừng mắt, đang muốn thoát khỏi tay Khế Nhạc, cây đào tinh liền ở trước mặtnói nhỏ câu gì. Tang Chỉ nghe vậy vô cùng giật mình, sau đó liền thuliễm nỗi lòng, quay đầu lại vuốt cằm mà rằng: “Được rồi, khoảng thờigian này ta sẽ chăm sóc phượng hoàng xấu xa.”

————————- ta là đường phân cách có âm mưu (^w^) ————————-

Cứ như vậy, tiểu hồ ly đâm lao đành phải theo lao, mỗi ngày sau khi hoànthành công việc Thổ Thần lại phải chạy tới chăm sóc Tuấn Thúc. Hai bangày trôi qua, phượng hoàng xấu xa đều không có một chút dấu hiệu tỉnhlại nào khiến cho Tang Chỉ cảm thấy thương thế của phượng hoàng xấu xakhông hề nhẹ. Hôm nay, tiểu hồ ly vừa hoàn thành việc Thổ Thần liền lậptức chạy tới Thanh Ngô cư, vừa vặn nhìn thấy Tuấn Thúc lại phun ra mấyngụm máu đen, bên cạnh là Thất Thủy dính đầy vết ói, tay chân luốngcuống dọn dẹp. Tang Chỉ thấy vậy tiến tới vừa đỡ lấy Tuấn Thúc vừa hỏi:

“Tỉnh rồi?” Bích Nữ đã từng nói, qua nhiều ngày rồi mà Tuấn Thúc vẫn khôngtỉnh là do chướng khí gây ra, phun vài ngụm máu đen là tốt rồi.

Nghe vậy, Thất Thủy lắc đầu, “Còn chưa tỉnh, bất quá sáng nay mơ mơ hồ hồnhư muốn nói gì đó, ta đoán chừng đêm nay cũng sẽ tỉnh. Tang Chỉ tỷ tỷgiúp ta chăm sóc Phượng Quân trước, ta đi nấu thuốc!” Dứt lời, Thất Thủy liền trực tiếp đem cả người Tuấn Thúc đẩy qua phía Tang Chỉ, hào hứngđi ra ngoài.

Tiểu hồ ly ôm nửa người phượng hoàng, cảm giác nhưtoàn bộ sức nặng thân thể hắn đều đặt ở trên người mình thì mặt khôngkhỏi nóng lên, ách ~~ không thể tưởng tượng nổi phượng hoàng thối nàynặng như vậy. Chuỗi Ngọc kia lại thích phượng hoàng thối này đến thế,nếu bây giờ nhìn thấy hiện trạng ôm ôm ấp ấp này của bọn họ không biếtsẽ có cảm tưởng thế nào.

Tang Chỉ miên man suy nghĩ, trái timnhỏ của nàng càng đập bình bịch mạnh mẽ, trong lòng suy nghĩ nên nhanhchóng đặt phượng hoàng lên giường, tay chân luống cuống thế nào lại làmcho hai người càng gần hơn, thậm chí da thịt thân mật còn đụng phải cánh tay của phượng hoàng thối. Tang Chỉ dù sao cũng là nữ nhi chưa lấychồng, ngón tay vừa chợt chạm thì mặt đã đỏ tới tai, đẩy Tuấn Thúc ra.Sau khi đặt đại hắn lên giường, Tang Chỉ liền nghĩ nên đi ra đóng cửa để tránh gió lùa vào, nhưng khi vừa đứng lên thì linh quang liền chợt lóetrong đầu.

Vừa rồi ––

Cánh tay của phượng hoàng xấu xa –

Tiểu hồ ly nhíu mày lại, xúc cảm mình vừa đụng đến là … Giật mình, Tang Chỉngoái đầu nhìn lại thì quả nhiên phát hiện trên cánh tay của Tuấn Thúcđã loang lổ như ẩn như hiện một chút lông chim nhiều màu. Chẳng lẽ thânthể Tuấn Thúc không chống đỡ được, sắp hóa thành nguyên hình?

Tang Chỉ hoảng hốt, vỗ vào tường hét lên: “Bích Nữ tỷ tỷ, mau ra đây! Ra đây!”

Vừa dứt lời, Bích Nữ từ trong tường hiện thân ra, cười nói: “Đừng sợ,phượng hoàng là như vậy. Bị thương một chút sẽ hiện ra chút lông vũ bảohộ chính mình.”

Nghe xong lời này, tâm tình Tang Chỉ mới ổn định lại. Bích Nữ lại nói: “Ngươi chăm sóc hắn cho tốt đi, ta ra đại sảnhgặp Thất Thủy.”

Thấy Bích Nữ đi xa, tiểu hồ ly thở ra một hơi,ngồi cạnh bên giường tinh tế quan sát phượng hoàng xấu xa. Màu da hơitrắng, ngũ quan tinh xảo, ừm, so ra thì mặt hắn lúc đang ngủ đẹp hơn lúc tỉnh táo, ít nhất cặp mắt phượng kia cũng không híp lại xét nét ngườikhác. Tiểu hồ ly một mình nhìn đến cao hứng, trong đầu lại đột nhiênhiện ra câu nói mà ngày ấy Khế Nhạc nói khi lôi kéo nàng:

“Côngchúa, niệm tình ngài tính tiền tháng rõ ràng, bổn điếm mua một tặng một, nói cho ngài một bí mật lớn. Nhất định phải đáp ứng Phượng Quân đạinhân.”

“Người ta đồn rằng, mỗi chim phượng hoàng trên người đềucó một cọng lông vũ ở đuôi rực rỡ quý giá nhất. Chỉ cần lấy được cọnglông đuôi này liền có thể giải trừ phong ấn từng bị phượng hoàng thipháp.”

… …

Chăm chú nhìn Tuấn Thúc đang ngủ say sưatrước mắt, Tang Chỉ cắn răng: “Nếu cây đào tinh kia nói thật, vậy bâygiờ cọng lông đuôi kia của phượng hoàng xấu xa có thể đã xuất hiện rồikhông? Nếu lấy được, có phải nàng có thể giải trừ phong ấn, rời khỏiBình Nhạc trấn hay không? Theo bản năng, tiểu hồ ly đi đến chân giường,nuốt nuốt nước miếng, giờ phút này, có phải chỉ cần xốc chăn lên là cóthể dễ dàng lấy được cọng lông đuôi kia không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.