Chú ve con mà Lâm Tri vẽ lên miếng gạc, được Nhiếp Chấn Hoành quý trọng giữ gìn mấy hôm liền.
Đến cả lúc tắm rửa, anh cũng bọc nó lại cẩn thận bằng màng thực phẩm, không để dính nước, còn chăm chút hơn vết thương của mình.
Nhiều lần có khách tới tiệm, thứ họ để ý đầu tiên là mảnh trắng toát trên cánh tay anh.
Họ đang băn khoăn sao ông chủ Nhiếp lại bị thương thì chợt phát hiện con vật nhỏ đáng yêu trên miếng gạc. Vì thế các khách hàng lại chuyển sự tò mò qua chỗ khác, hỏi Nhiếp Chấn Hoành đầy vẻ hiếu kỳ, là nhà anh có bé nào giỏi thế, vẽ sinh động ghê nhỉ.
Những lúc như thế, Nhiếp Chấn Hoành toàn cười rồi liếc Lâm Tri, xong mới trả lời khách: “Vâng, một cậu nhóc rất đáng yêu ạ.”
Sau nhiều lần, cuối cùng Lâm Tri cũng nhận ra, “cậu nhóc” mà người đàn ông nhắc đến chính là mình.
“Em không phải nhóc nha.”
Chờ một khách nữa đi, Lâm Tri mới ló đầu ra khỏi bảng vẽ, sửa lại lời Nhiếp Chấn Hoành, “Em là cậu to rồi.”
Nhiếp Chấn Hoành thấy buồn cười trước từ ngữ mà cậu mới nghiêm túc sáng tạo ra, dịch ghế đến trước mặt cậu hàng xóm, vò mái tóc mềm mại kia, “Ồ, to thế nào cơ?”
Giờ lòng anh đang có ý với cậu, nên không nhịn nổi chỉ muốn chòng ghẹo Lâm Tri, “To hơn cả anh à?”
Ỷ vào việc Lâm Tri không hiểu, Nhiếp Chấn Hoành bắt đầu nói năng mập mờ ý tứ bậy bạ.
“Ừm… thế thì không ạ.”
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-sua-giay/2884065/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.