Trong nhận thức của Lâm Tri, ai kết hôn rồi thì gọi là vợ chồng, còn ai chưa kết hôn sẽ là bạn trai bạn gái.
Mẹ bảo bạn trai bạn gái sẽ nắm tay nhau, ăn cơm chung, cùng chơi rất nhiều trò thú vị với nhau, luôn muốn san sẻ mọi chuyện dẫu sướng vui hay khổ sở.
Hồi ấy Lâm Tri còn là một thiếu niên ngây thơ hơn cả bây giờ, có hôm đi vẽ ngoại cảnh, cậu nhìn thấy rất nhiều người đi theo cặp. Chẳng rõ vì sao trời nực nội thế này mà họ còn ôm nhau, nên mẹ mới giải thích một hồi cho cậu như thế.
Lâm Tri vẫn thấy khó hiểu. Cậu với mẹ cũng nắm tay nhau, ăn chung, chơi chung, chẳng lẽ họ cũng là bạn trai bạn gái hay sao?
Mẹ cười xoa đầu cậu, nói, không phải thế.
Giờ họ nắm tay, làm rất nhiều chuyện cùng nhau, là vì ve con của mẹ còn chưa biết bay, mẹ phải che chở tới ngày ve lớn. Một mai, ve con có thể tự bay lên trời rồi, mẹ sẽ không cần ở bên ve nữa.
Khi đó, ve con sẽ có một mảnh trời xanh thuộc về riêng mình.
Nếu tới lúc đó, Tri Tri còn muốn nắm tay ai khác, muốn san sẻ những niềm vui trong cuộc sống với người ấy, muốn ở bên người ấy chẳng khi nào rời xa, thì người ấy và Tri Tri mới là một cặp tình nhân.
Lâm Tri nghe bập bõm cái hiểu cái không, nhưng lại vô thức nắm chặt tay mẹ.
“Mẹ nói dối. Ve sầu bình thường có bay đâu!”
Lâm Tri chỉ vào cây đại thụ râm ran tiếng ve ven hồ, nói cực kỳ nghiêm túc, “Ve lớn rồi, cũng đậu trên cây thôi!”
Mẹ nghe cậu nói thế thì bật cười to, ôm đầu cậu thơm mấy cái, rồi mới cười, nói tiếp, “Vậy cũng được. Mẹ mong sau này ve con của mẹ có thể tìm được một cây đại thụ thật chắc khỏe và râm mát, để con đậu lên đó ngủ nướng mỗi ngày, được chưa?”
“Dạ…”
Lâm Tri nghiêng đầu suy nghĩ một lát, đoạn gật đầu, “Thế thì mẹ cũng phải ở đấy cơ.”
“Ừ. Mẹ sẽ ở bên Tri Tri mãi mãi…”
Bị lời nói của Đỗ Tử Vân gợi lại hồi ức, Lâm Tri ngẩn ngơ hồi lâu, rồi mới định thần lại để nghe nốt những lời giải thích lộn xộn của cô gái.
“Đâu mà, quan hệ bạn trai bạn gái tất nhiên là rất trong sáng ấy! Nhưng mà… nhưng mà hai đứa mình có phải đối tượng trong tầm ngắm của nhau đâu!
“Không không không, ý em không phải là không muốn thành một cặp với anh. Ấy mà, cũng không phải, trước kia em muốn, nhưng giờ em thôi rồi… úi mình nói linh tinh gì thế này, Lâm Tri, anh cứ coi như không nghe thấy đi ha!
“Tóm lại là, tên bạn trai cũ đần thối của em hiểu nhầm đó! Chính thế nên hắn nói mấy câu tệ không đỡ nổi, anh tuyệt đối đừng để bụng nha Lâm Tri! Em thật lòng muốn làm bạn với anh đó, anh tốt cực luôn ấy!”
Cả một tràng ba la bô lô trút ra, nào là bạn trai, bạn gái, bạn trai cũ, bạn tốt, làm Lâm Tri nghe mà sửng sốt quá chừng, cái đầu chỉ hay suy nghĩ theo một hướng duy nhất giờ lú hết cả lên.
Cậu dứt khoát nghe mỗi câu cuối thật rõ ràng, gật đầu, “Ừ, anh cũng cảm thấy mình khá tốt.”
Nhiếp Chấn Hoành vốn đang sầm mặt lại vì mấy câu tỏ tình lộn xộn đột ngột của Đỗ Tử Vân, giờ nghe thấy lời đáp của Lâm Tri, anh lại không nhịn nổi phải bật cười.
Ừ, tốt thật.
Lần nào bé con nhà anh cũng nắm bắt được điểm mấu chốt làm mát lòng anh vô cùng.
Có điều câu nói của Đỗ Tử Vân cũng gõ vang hồi chuông cảnh tỉnh trong lòng Nhiếp Chấn Hoành.
Anh phải nhanh chóng kéo người ta vào thế giới của mình, kẻo lại bị kẻ khác cướp mất. Dù gì em hàng xóm đáng yêu nhường ấy, tốt đẹp thế kia, nào chỉ mình anh mới nhận ra ưu điểm của cậu.
Nhưng chẳng rõ… rốt cuộc phải làm sao thì mới khiến cậu nhóc hiểu được đây?
Đỗ Tử Vân giống mẹ mình, cứ kích động là giọng lại oang oang. Tuy đang nói chuyện trong cửa hàng, nhưng giọng cô bé lại vọng ra ngoài, bị mấy người đang đi tới nghe thấy.
Chất giọng quen thuộc của mẹ vang lên đằng sau, chân Đỗ Tử Vân nhũn ra ngay, “Mẹ… sao mẹ lại qua đây?”
Chị Ba chống nạnh, vẫn để nguyên quả đầu xoăn vừa làm, “Chờ mày cả buổi mà chưa thấy mày về, mẹ làm tóc xong rồi đây!
“Đừng có đánh trống lảng!” Chị Ba tai thính mắt tinh, đã ghim chuyện gì thì ghim cực lâu, chị ta lập tức gặng hỏi con gái, “Nói mau, nãy có phải mày vừa gào mồm lên là mày có tình yêu tình đương rồi không?” Nói đoạn, chị ta còn nhòm ngó Lâm Tri.
“…” Đỗ Tử Vân thầm kêu thôi toi rồi, “Làm gì, làm gì ạ, con chỉ nói con không muốn yêu đương, con chỉ muốn học tập thôi! Đúng rồi ạ! Chăm chỉ học hành, hướng về tương lai! Lên đại học cũng không được lơ là! Con còn tính thi lên thạc sĩ nữa cơ!”
“Thế à?”
Mắt chị Ba vẫn còn thoáng hoài nghi, nhưng người phụ nữ đi đằng sau lại mở miệng giải vây giúp Đỗ Tử Vân.
“Con gái chị Ba xuất sắc quá! Có tư tưởng tự giác như thế, thảo nào lại đỗ được trường đại học tốt nhường ấy!”
Lại có thêm hai người đi vào cửa hàng nho nhỏ của Nhiếp Chấn Hoành. Đó là Phan Mỹ Liên và đứa con gái Phan Tri Nhạc mà họ không gặp đã lâu.
Ban nãy chị Ba đi làm tóc ở tiệm thị, nói tính sang bên này tìm con gái với lấy giày, Phan Mỹ Liên bèn cho chị ta mượn dép lê nhà mình, tiện thể ngỏ lời qua đây cùng. Thị còn xách thêm ít hoa quả, để sang cảm ơn Nhiếp Chấn Hoành vì trước đấy đã tới thăm bệnh.
“Con gái em cũng sắp lên cấp 3, thi đại học đến nơi rồi.”
Phan Mỹ Liên đi vào cửa, vừa khen vừa răn dạy con gái mình, “Tri Nhạc, con phải học tập theo chị Tử Vân của con, biết chưa? Chị Tử Vân thi đại học điểm cao lắm, học trường 985 hẳn hòi đấy!”
(985: là khối đại học trọng điểm của Trung Quốc nằm trong đề án 985, đều là trường tuyển, trường top, điểm cao.)
Cô bé đứng cạnh thị trầm lắng hơn xưa rất nhiều, em gật đầu, “Vâng.”
“Chị Ba, chị không biết đâu, Tri Nhạc nhà em cũng lanh lắm, phải tội điểm giả mãi mà không khá lên được!” Nói đến chuyện học của con cái, Phan Mỹ Liên lại không khỏi nhọc lòng, “Nếu nó cố gắng bằng một nửa Tử Vân nhà chị, thì em đã mặc kệ nó lâu rồi!”
“Hầy! Tử Vân nhà này cũng có lúc làm bố mẹ phải lo lắng lắm đấy, em không biết chứ…”
Mấy đứa trẻ giờ về cơ bản đã trở thành phông nền, nghe hai bà mẹ bàn luận chuyện nuôi dạy con cái với nhau trong cửa hàng.
Nhiếp Chấn Hoành hẵng còn dở việc, nhưng Lâm Tri thì lại không tiếp tục vẽ tranh nữa, ngược lại còn vô cùng hứng thú lắng nghe câu chuyện của Phan Mỹ Liên và chị Ba, vẻ hoài niệm hiện lên trên nét mặt.
Ánh mắt cậu dừng một thoáng ở chỗ hai người trưởng thành, rồi lại lướt qua những người khác trong phòng.
Cô bé mà lần trước anh Hoành dẫn cậu đến thăm vẫn được bao bọc trong một vầng hào quang màu lam.
Quầng sáng ấy tươi hơn một chút so với hồi ở trong phòng bệnh, nhưng vẫn ảm đạm. May thay đôi mắt em đã có ánh sáng, tựa như một chú chim dang cánh, lặng lẽ vỗ nhịp, chờ tới ngày xua mây mù bay vút lên trời xanh.
Giờ đây chú chim nhỏ ấy đang xuất hiện trong tầm nhìn của cậu, vui vẻ nhịch ngợm đập cánh với cậu. Lâm Tri thấy vậy thì ngây ra một lúc, không khỏi nở nụ cười với Phan Tri Nhạc.
Đôi lúm đồng tiền chứa chan điều mà chính cậu cũng không biết, là sự động viên không lời với cô bé.
Đỗ Tử Vân ngồi cạnh thấy thế thì rất lấy làm lạ.
Phải biết rằng, trong khoảng thời gian quen biết Lâm Tri, cô nàng chưa bao giờ thấy cậu cười cả. Hầu như lúc nào cậu thanh niên này cũng nghiêm mặt, còn chẳng hó hé gì. Tuy nói chuyện lâu dần sẽ phát hiện đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài, nhưng người có thể khiến Lâm Tri thả lỏng và bộc lộ được nội tâm, theo như cô nàng quan sát bấy lâu, hiện tại hình như chỉ có mình chú Nhiếp chủ quán thôi.
Chẳng lẽ… gu của ảnh là kiểu như cô em Tri Nhạc này?
Ánh mắt săm soi của Đỗ Tử Vân có vẻ hơi quá lộ liễu.
Những người khác không phát hiện ra, nhưng Nhiếp Chấn Hoành luôn tràn ngập phòng bị với cô bé thì nhìn một cái là biết liền, lập tức đoán ra cô nàng đang nghĩ gì trong lòng.
Mặt Nhiếp Chấn Hoành không khỏi đen đi lần nữa.
Cái con bé này, ở nhà suốt ngày nhàn quá không có gì làm hay sao? Nên mới đủ rảnh rỗi để quan tâm đến đời sống tình cảm của bé con nhà anh?!
“Ầy, dạo trước Tri Nhạc nhà em nghỉ ở nhà mấy tuần, còn chưa tham gia thi cuối kỳ. Giờ em lo sau khai giảng Tri Nhạc không theo kịp thầy dạy, đang lo quá chừng.”
“Đúng đấy, ai làm mẹ mà chẳng thế! Hồi xưa Tử Vân nhà chị không khiến chị phải lo lắng vụ học hành, nhưng về cơ bản năm nào chị cũng phải đăng ký cho nó đi học thêm, có học thêm có hơn em ạ!”
“Vậy à chị, nhưng giá cả lớp thêm nếm thế nào chị?”
Ở đầu kia, hai người phụ nữ đã bắt đầu tâm tình tâm sự về chuyện học hành của con cái nhà mình.
Nhiếp Chấn Hoành dượt lại đoạn hội thoại của hai người mấy lần trong đầu, nảy ý xấu liếm răng hàm sau, mở miệng xen vào một câu ——
“Không phải cả hai đứa đều đang nghỉ Hè sao ạ?”
Nhiếp Chấn Hoành chỉ vào Phan Tri Nhạc và Đỗ Tử Vân đang làm chân gỗ bên cạnh mẹ mình, nói, “Tiểu Đỗ học hành giỏi giang như thế, chắc hẳn chưa quên kiến thức hồi cấp 3 đâu nhỉ? Hay cứ để cháu nó dạy kèm cho Tri Nhạc đi? Chị Phan, tiền dạy thêm chắc chắn sẽ rẻ hơn thuê thầy bên ngoài, mà học một với một còn có thể bắt thuốc đúng bệnh nữa.”
“Úi chà! Thế cũng hay đấy nhỉ!”
Phan Mỹ Liên vừa nghe thấy ý tưởng này là mắt sáng ngời lên ngay.
“Nhưng mà…” Thị hơi do dự nhìn về phía chị Ba, “Chẳng rõ Tử Vân có thời gian không nữa…”
“Có có có, sao lại không có được!”
Chị Ba hoàn toàn không cho con gái mình cơ hội lên tiếng, vội vàng đồng ý ngay, “Nó nghỉ ở nhà suốt ngày toàn ăn bám, có việc để làm vẫn là tốt nhất! Em đừng trả tiền cho nó, nó cũng chẳng dạy bằng được gia sư đâu, chỉ truyền thụ chút ít kinh nghiệm của người đi trước cho Tri Nhạc thôi, cũng tiện củng cố kiến thức lại cho mình!”
“Ấy ấy, sao lại thế! Phải trả tiền chứ, chị em mình việc nào ra việc đó!”
Thế là sau một hồi đẩy đưa qua lại, cuối cùng hai bà mẹ chốt hạ là nhân dịp nghỉ Hè này, Đỗ Tử Vân sẽ làm gia sư dạy kèm cho Phan Tri Nhạc.
Đỗ Tử Vân đang ngồi một bên thì: “???”
Cô nàng há miệng, ánh mắt kinh ngạc liếc từ Nhiếp Chấn Hoành chuyển tới Lâm Tri, xoay qua Phan Tri Nhạc ngoan ngoãn, rồi lại quay ngược về mẹ mình, dần dần dại ra.
Sao lại thế này?
Cô nàng chỉ qua đây đưa đồ ăn, nói lời xin lỗi, làm sao… lại mất toi thời gian nghỉ Hè sướng vui của mình rồi?!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]