Đỗ Tử Vân đưa Lâm Tri đi dạo một vòng quanh quảng trường, nhưng vẫn chưa hỏi suy đoán trong lòng mình.
Cô nàng âm thầm tính sẵn kịch bản trong đầu, phải nỗi cô nàng sợ mình nghĩ quá lên, nên chỉ có thể hỏi dò Lâm Tri mấy câu. Nhưng cũng bởi thế mà cô nàng suýt tự kỷ khi nghe câu trả lời của cậu.
“Lâm Tri, anh thân với ông chủ Nhiếp lắm à?”
“Ừ.”
“Bình thường ngày nào hai người cũng ở chung với nhau hở?”
“Đúng vậy.”
“Ờm vậy, anh có cảm thấy, ông chủ Nhiếp đối xử với anh khác với mọi người không?”
“Ừm… Có.”
“Ví dụ như là?!”
“… Anh ấy đối xử với anh tốt nhất.”
Chỉ đối xử tốt nhất với anh thôi đó hở?!
Đỗ Tử Vân thấy máu nghẹn đứ trong họng.
Cô nàng lấy làm sốt ruột lắm, không rõ Lâm Tri có hiểu chuyện này có nghĩa là gì không. Ông chủ Nhiếp nọ vừa trông đã biết là loại đàn ông lăn lộn lâu năm trong xã hội. Tuy chú ta chỉ mở tiệm sửa giày buôn bán nhỏ, nhưng lừa gạt một cậu trai đơn thuần như Lâm Tri chẳng dễ như trở bàn tay còn gì?
Không phải Đỗ Tử Vân suy nghĩ tiêu cực đâu, mà là tại thời buổi bây giờ, lũ đàn ông khốn nạn nhiều như rươi, xác suất gặp được đàn ông tốt đúng là nhỏ như trúng xổ số. Đỗ Tử Vân tự cho là mình thông minh lanh lợi, thế mà vẫn phải khốn khổ khốn nạn vì tình yêu tình báo, chứ chưa nhắc đến Lâm Tri nhìn liếc thôi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-sua-giay/2884033/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.