Buổi hội chợ từ thiện được tổ chức vô cùng thành công.
Dù chỉ trong một cuối tuần, nhưng hơn 40 quầy hàng vẫn gây được số quỹ mấy chục nghìn tệ. Cộng kèm với tiền quyên góp từ một số công ty trong khu trên, vậy là đủ để chia ra chi trả phí phẫu thuật chữa bệnh cho bà Cam.
Hàng hóa trên quầy của Nhiếp Chấn Hoành về cơ bản đã bán hết sạch, chỉ còn mấy đôi lót giày là không được ai ngó ngàng.
“Ôi, nghề thủ công truyền thống này sẽ dần thất truyền mất.”
Lúc dọn quầy, Tôn Mạn Cầm chỉ vào miếng lót giày, thở dài, “Chị đã bảo nhiều lần lắm rồi, là bà Cam đừng cố làm mấy thứ tốn công mà không được mấy tiền này nữa. Bà cụ cứ không chịu, bảo đời mình chẳng có gì ngoài may vá, ngày xưa mình đã nuôi con trai khôn lớn nhờ ngón nghề ấy, giờ cũng có thể dựa vào nó để nuôi nấng Khả Khả.”
“Bà khâu tốt mà, đeo thích lắm!” Bé Khả Khả ngồi cạnh nghe thế, vội vàng lên tiếng bênh vực bà mình. Bé còn nhấc chân, tháo chiếc giày trẻ em mình đang đeo, để lộ miếng lót giống hệt miếng bà Cam khâu.
“Ừ ừ ừ!” Tôn Mạn Cầm buồn cười ngồi xổm xuống đeo giày lại cho Cam Khả Khả, “Chẳng ai bảo bà con khâu không tốt cả. Nhưng mà, Khả Khả ạ, bây giờ chất lượng tốt đâu có nghĩa là bán đắt hàng đâu. Ai cũng thích những thứ mới mẻ thời thượng… Ôi, dì nói với con làm gì.”
Nhìn gương mặt ngây thơ của bé gái, Tôn Mạn Cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-sua-giay/2884031/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.