Bữa tối hôm nay vẫn diễn ra ở nhà Nhiếp Chấn Hoành.
Phòng khách đã thành công viên trò chơi của hai ông tướng con, Nhiếp Chấn Hoành lấy đồ chơi cho các cháu từ phòng kho. Còn chị Nhiếp, thì vì không muốn nấu cơm, nên đành phải quay lại nhận việc khổ sai là chăm con, ngồi trên sàn nhà chơi với bọn nhóc.
Nhiếp Chấn Hoành vốn định đưa cậu nhóc dễ ngại vào phòng bếp nấu cơm chung.
Nhưng bà Nhiếp đã nhìn thấu suy nghĩ của anh, duỗi tay ra cản họ lại, kéo Lâm Tri ngồi xuống sofa, bảo con mình đi mà nấu đi.
“Mẹ ăn tươi nuốt sống nó được chắc?” Liêu Hạnh Mai lườm thằng oắt con nhà mình.
Nhiếp Chấn Hoành vuốt mũi, “Mẹ à, em ấy sợ người lạ.”
“Sợ, sợ cái gì mà sợ?!” Liêu Hạnh Mai véo cánh tay Nhiếp Chấn Hoành, nói nửa thật nửa giả, “Mày phải nấu gạo thành cơm xong xuôi thì bà đây mới biết được! Giờ biết sợ rồi đấy à? Đáng đời!”
Tuy nói thế, nhưng lúc ngồi một mình với Lâm Tri, Liêu Hạnh Mai lại không hung dữ như lúc ở với con trai.
Có lẽ là vì chiều nay bà đã được quan sát gần gũi cảnh cậu trai nghiêm túc vẽ tranh, hoặc cũng có thể vì kinh ngạc trước động tác thoải mái nộp tiền của Lâm Tri, nên tâm trạng lúc này của Liêu Hạnh Mai hơi phức tạp.
Bà vừa có cảm giác hoang đường và không vui như hồi đầu hay tin con mình lại yêu người đồng giới, vừa thấy buồn cười và hiếu kỳ, muốn xem thử người mà con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-sua-giay/2884000/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.