Bữa cơm này có thể nói là cả nhà đều vui.
Nhiếp Triển Hà là kiểu người vô tư trời sinh, cảm thấy đã hoàn thành nhiệm vụ của mình là chị hớn ha hớn hở bế hai đứa con lên bàn ăn ngay, còn luôn miệng khen em trai nấu ăn lên tay, sắp bằng anh rể Vương Hạo rồi.
Lâm Tri vẫn ngoan ngoãn vùi đầu ăn như mọi khi, gắp một miếng thịt rồi một miếng rau, lại nhai một miếng cơm, theo quy luật mà lại thong thả. Nhưng thấy cậu đối xử với đồ ăn nghiêm túc như thế, hai đứa nhóc cũng bắt chước theo, động tác tươm tướp như sói nuốt hổ nghẹn ngày thường cũng chậm đi nhiều.
Còn Nhiếp Chấn Hoành thì tươi cười suốt bữa.
Câu đáp ban nãy của mẹ hiển nhiên đã được anh coi như lời đồng ý qua truông. Anh không ngờ mối tình của mình lại được sếp lớn đứng đầu kim tự tháp gia đình chấp thuận nhanh đến vậy, nên liên tục gắp thức ăn cho mẹ và chị trên bàn cơm, ân cần quá đỗi.
Chỉ mình bà Nhiếp, sau khi tỉnh táo lại từ những lời tẩy não của con gái, là tức cũng không phải mà cười cũng không xong, nửa đầu bữa bà luôn nghiêm mặt.
Nhưng về sau, thấy khóe mắt đuôi mày con trai mình luôn hiển hiện nỗi vui, nhìn những tương tác tuy lắt nhắt nhưng lại thân mật dịu dàng lạ thường giữa con mình và cậu trai ngồi bên cạnh, thì lòng bà cũng dần nguôi ngoai.
Thôi thôi.
Điều mà bà mong mỏi nhất mấy năm nay là gì? Chẳng phải là con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-sua-giay/2883998/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.