Không lâu lắm, hai anh em Trần Minh, Tiểu Phương xách theo bốn con thỏ rừng to béo trở về, mà lều trại cũng được lão Tần dựng xong, còn Trần Vũ thì từ đầu đến cuối chỉ có thể lóng ngóng đứng ở một bên nhìn. 
Chỉ tốn một chút công phu, bốn con thỏ tròn béo đã được làm xong sạch sẽ, bếp lửa cũng được chuẩn bị sẵn sàng. Trần Minh một bên loay hoay đem mấy con thỏ xiên que, rồi bắt đầu đem lên lửa nướng. Nhìn dáng vẻ thô kệch của hắn, không ai nghĩ đến lại khéo tay đến như vậy. Chẳng mấy chốc mà mùi thịt nướng tỏa ra xung quanh, đi theo hai cánh mũi, từ từ thấu vào trong bụng. Cái mùi thơm này đủ làm cho cái bụng của Trần Vũ sôi lên ùn ục. Thấy ánh mắt của mọi người nhìn về phía mình, Trần Vũ có chút xấu hổ, gãi gãi đầu, nói: “Thành thật xin lỗi! Minh ca nướng thịt thơm quá! Ta nhịn không được a!” 
Rất hiếm khi Tiểu Phương không có sinh khí với Trần Vũ, nàng ngẩng cao đầu, vui vẻ nói: “Hừ, huynh của ta đương nhiên là phải giỏi rồi!” 
Trần Minh bị Tiểu Phương và Trần Vũ khen như vậy, cũng có chút lúng túng, gãi đầu nói: “Tiểu huynh đệ đừng nghe lời con nha đầu này nói bậy! Đám thợ săn chúng ta ai không có một chút tay nghề nấu nướng! Với lại, tay nghề của ta còn không bằng Tần huynh! Tần huynh mà nướng thịt thỏ thì các ngươi chỉ có thể nuốt luôn cả lưỡi!” 
Lão Tần đang cầm hai con dao găm đùa nghịch trên tay, nghe Trần Minh nói thế cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-san-tai-di-gioi/172245/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.