“Ngao ô!” 
Âm thanh phát ra từ đôi mắt màu xanh vào lúc này lại giống như một thứ âm thanh câu hồn đoạt phách. Trần Vũ cả người xụi lơ, ngã trên mặt đất, còn Tiểu Phương thì đã cuộn tròn trong chăn không dám ló đầu ra ngoài. Một cái bóng trắng biến mất giữa màn đêm, như một vệt sáng rơi vào trời sao. Những tiếng “ngao ô” không còn xuất hiện thêm một lần nào nữa. 
Bầu trời đêm dần trở nên tĩnh lặng, những vệt sáng ban mai bắt đầu chiếu xuống Trần Gia thôn, Trần Minh mệt mỏi vươn cái vai của mình đứng dậy, ngáp dài một tiếng, sau đó mới vặn vẹo người đi trở về thôn. Trên đường đi thỉnh thoảng có vài đội săn từ trong thôn đi ra ngoài săn bắn, Trần Minh vui vẻ mỉm cười với tất cả mọi người, đem lời nói tốt đẹp để chúc mừng cho bọn họ có một chuyến đi săn thật tốt đẹp. 
Khi về đến nhà, Trần Minh mới sực nhớ ra là mình quên mua thêm một phần ăn sáng cho Trần Vũ, mới cười khẽ một tiếng rồi xoay người lại chạy đi một lần nữa. 
Lúc này, Trần Vũ vẫn còn đang gục đầu nằm ngủ trên cạnh giường, còn Tiểu Phương thì vẫn co rút nằm ở trong chăn. Mãi đến khi tiếng kêu cửa của Trần Minh ở bên ngoài vọng vào cả hai mới giật mình tỉnh dậy. Trần Vũ vừa mở mắt ra, đã thấy ánh mắt bối rối của Tiểu Phương nhìn về phía mình. 
“Cái này là cái tình huống gì a?” 
Trần Vũ cũng luống cuống, không biết phải làm gì! 
“Này, người anh em! Ngươi làm gì ở trong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-san-tai-di-gioi/172243/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.