Chương trước
Chương sau
Mà lúc này, ở một nơi khác, Trần Vũ mang theo mấy người Bạch Ngạn, Hương nhi, và hai tỷ muội Thập Tam Nương, Thập Tứ Nương, cùng với Công Tôn Thắng rời khỏi Phượng Hoàng trấn, hướng về phía Yêu Thú Sơn Mạch mà đi. Bên cạnh, còn có Mạc Hiên dẫn theo một đội ngũ hơn hai mươi nữ hộ vệ, toàn thân mặc áo giáp đỏ, tự xưng là Hồng Nữ quân.
Vốn dĩ, Trần Vũ chỉ muốn đi ra ngoài một mình, nhưng Mạc Hiên lại tự mình dẫn người đến, còn nói là do cha nàng ra lệnh, hắn đành phải bất đắc dĩ mà dẫn theo bọn họ đi cùng. Còn về hai huynh muội Trần Minh, Tiểu Phương, và tên Bạch Tiểu Thuần kia thì do thực lực quá yếu, hắn không thể dẫn bọn họ đi theo. Ban đầu Trần Tiểu Phương kịch liệt phản đối, nhưng Trần Vũ kiên quyết mặc kệ, còn ở trước mặt nhiều người, đem cái mông của nàng đánh xuống một trận, làm cho nàng vừa thẹn vừa giận đùng đùng bỏ đi vào trong phòng. Còn riêng về Quan Thắng, thì sau khi đi đến Phương Hoàng trấn, hắn đã xin phép Trần Vũ đi ra ngoài du lịch một phen, sẵn tiện đến chỗ mấy người quen cũ để thăm hỏi. Cho nên Trần Vũ cũng không tiện ngăn cản.
Còn về chuyện Linh Nhi bị mất tích, thì chỉ mới vừa xảy ra không bao lâu, trong khi nhóm người Trần Vũ đã xuất phát đi đến Yêu Thú Sơn Mạch được hai hôm, cho nên bọn họ hoàn toàn không nhận được bất kỳ tin tức gì. Mà chuyện này, cũng chẳng ảnh hưởng đến Trần Vũ một chút nào.
Lúc này, Mạc Hiên dẫn theo đội ngũ đi phía trước, chỉ tay nói: “Phía trước chính là Mê Vụ Cốc!”
Thật ra, từ sau khi nhận lấy tấm da thú từ chỗ của Mạc Đăng Dung, hệ thống đã ghi chép lại toàn bộ thông tin nhiệm vụ và các điểm đánh dấu bên trong bản đồ. Trong tấm da thú này, tổng cộng có một trăm lẻ tám loại nhiệm vụ lớn nhỏ, phân chia thành các cấp độ khác nhau, cấp thấp nhất là nhiệm vụ cấp B, cấp cao nhất lên tới cấp SS.
Việc phân chia đẳng cấp như vậy là hoàn toàn dựa theo quy định của Đại Việt Thánh Triều phân bố ra. Mỗi một nhiệm vụ đều tương ứng với cấp độ của từng võ giả, ví dụ như nhiệm vụ cấp B là tương ứng với võ giả Trung Cấp trở xuống, còn cấp A thì tương ứng với võ giả Cao Cấp, cấp S là tương ứng với võ giả Thiên Cấp, mà cấp SS chính là cường giả Thánh Cấp. Tuy nhiên, mấy cái phần cấp này cũng không phải lúc nào cũng hoàn toàn chính xác, bởi vì có những nhiệm vụ được ban bố rất lâu, tình báo cũng thay đổi rất nhiều.
Tương tự như vậy, ở Đại Việt Thánh Triều còn được phép thành lập các dong binh đoàn tự do hoặc do các gia tộc đứng ra tổ chức, mỗi một dong binh đoàn như thế đều sẽ có phù hiệu của riêng mình, thậm chí bọn họ còn được nhận được rất nhiều ưu đãi trong các thành trấn khi đi đến làm nhiệm vụ, nhưng những thứ này đều phụ thuộc theo mức độ cống hiện của từng đoàn đội mà nhận được ưu đãi khác nhau. Đơn giản lấy ví dụ như một đoàn đội cấp B không thể nào đạt được nhiều ưu đãi như đoàn đội cấp S, và ngược lại cũng như thế. Trong toàn bộ Đại Việt Thánh Triều, đoàn đội đạt cấp B không một vạn thì cũng có tám ngàn, mà đoàn đội cấp S thì không đến một trăm đoàn như thế, riêng cấp SS đều là các đoàn đội bên trong các đại thế gia, những dong binh đoàn tự do đều không có khả năng nào thành lập một đoàn đội siêu cấp như vậy. Bởi vì cường giả Thánh Cấp không phải là rau cải trắng bên đường, tùy tiện muốn tìm là tìm được. Những chuyện này, thật ra thì Trần Vũ cũng không biết, mà do mấy ngày nay Mạc Hiên đi theo một bên giải thích cho hắn. Mà nàng tại sao lại dài dòng nhám chán như vậy, Trần Vũ cũng không quan tâm, thứ hắn quan tâm nhất chính là, những nhiệm vụ này, hệ thống có phân phát ra cho hắn hay không mà thôi. Dù sao, những thứ mà Phượng Hoàng trấn có thể lấy ra, còn không đáng giá bằng mấy món đồ bên trong thương thành của hệ thống, đương nhiên, điều kiên đầu tiên là hắn phải tích lũy đủ điểm thương thành mới được.
Tâm thần hơi chuyển động một chút, Trần Vũ trực tiếp cưỡi Đại Thỏ Ngọc đi lên phía trước, đứng song song với Mạc Hiên, lúc này Mạc Hiên cũng giải thích, nói: “Bên trong Mê Vụ Cốc này là chỗ của đám phản quân hoạt động, trong đám phản quân này có một tên tiểu tướng trước đây của Triệu quốc, tự xưng là Thiên Nhân tướng quân, Lý Tịnh. Người này thực lực cũng đã bước vào Thiên Cấp cao tầng, dưới trướng còn có hai tên phó tướng đã đạt đến Thiên Cấp tầng hai, tầng ba rồi. Ngoài ra bên trong phản quân còn rất nhiều binh sĩ, theo tinh tình báo mới nhất của ta, thì phản quân lúc này đã lên tới một vạn nhân khẩu!”
“Nhiều như vậy?” Trần Vũ không khỏi hít vào một hơi khí lạnh. Hắn chỉ biết đây là nhiệm vụ cấp S, mà bên trong nhiệm vụ nói, chỉ cần có thể giết chết được thủ lĩnh phản quân đem đầu của hắn về thành, sẽ nhận được mười ngàn điểm công trạng quân, trực tiếp được bổ nhiệm làm Thiên Phu trưởng, thống lĩnh một ngàn binh sĩ Sơ Cấp tầng bảy. Đừng nhìn vào thực lực của một ngàn người này không ra gì, nhưng nếu đối chiến với một con yêu thú Cao Cấp, cũng thể trấn áp nó đến chết!
“Hừ, chứ ngươi cho rằng nhiệm vụ cấp S này thật sự dễ làm như vậy sao? Tên Lý Tịnh này có thể sống lâu như vậy đều là nhờ vào hơn một vạn phản quân này làm tai mắt, chỉ cần có chút gió to, hắn ta liền lẻn vào bên trong Mê Vụ Cốc, trốn chui trốn nhũi trong đó, cho nên chúng ta nhiều lần xuất binh vẫn không thể tiễu trừ được!” Mạc Hiên có chút khinh thường nói.
Thái độ của nàng làm cho Trần Vũ có chút không vui, nhưng ai bảo người ta là thiên kim đại tiểu thư, với lại thực lực còn kinh người như vậy. Hắn chỉ có thể hậm hực mắng thầm mấy câu, rồi không thèm nói thêm lời nào nữa. Nhưng ngay lúc này, trong đầu hắn lại đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
“Đinh! Phát hiện Mê Vụ Cốc, nhiệm vụ vây quét phản quân được kích hoạt! Thời gian hoàn thành nhiệm vụ là một tháng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ trực tiếp thăng lên một cấp, kèm thêm năm ngàn điểm thương thành, và một món vật phẩm Thiên Phẩm! Quá một tháng, xem như là nhiệm vụ thất bại!”
Trần Vũ còn đang buồn bực trong lòng, vừa nghe xong âm thanh nhắc nhở của hệ thống liền mừng rỡ không thôi. Mặc dù phần thưởng kinh nghiệm không nhiều lắm, nhưng có được năm ngàn điểm thương thành cũng không nhỏ a! Với lại một món trang bị Thiên Phẩm, cái này tuyệt đối là đáng giá.Mạc Hiên đang quan sát tình hình xung quanh, khi nhìn thấy vẻ mặt si ngốc của Trần Vũ nhìn về phía mình, không tự giác được liền có chút tức giận, nói: “Này, ngươi nhìn đi đâu đấy?”
Trần Vũ có chút giật mình, kỳ quái nhìn nàng, nói: “Hả, ta nhìn cái gì?”
Nhìn vẻ mặt này của hắn, Mạc Hiên có xúc động muốn đánh cho một chưởng, cái tên này rõ ràng vừa nhìn mình chằm chằm như vậy, giờ lại còn làm ra bộ dạng như không hề quan tâm chút nào, hắn nghĩ rằng hắn có thể lừa được ai chứ?
Mạc Hiên tức giận hừ lên một tiếng, rồi phất tay ra lệnh cho những người xung quanh: “Tất cả đi xuống dựng trại, tạm thời nghỉ ngơi một đêm, ngày mai bắt đầu tiến hành đi vào Mê Vụ Cốc!”
Ở đây nàng là người có thực lực cao nhất, tự nhiên là người có quyền ra lệnh cho mọi người. Trần Vũ cũng không muốn phản đối nàng, hắn và nhóm người của mình dựng lều trại ra một chỗ riêng, cách đoàn người của Mạc Hiên hơn chừng mười trượng.
Màn đêm rất nhanh buông xuống, sương mù từ bên trong Mê Vụ Cốc lại càng ngày càng nặng thêm, giờ phút này, nếu như có người nào dám xông vào trong Mê Vụ Cốc này, khẳng định là chỉ có một con đường chết. Vì bên trong Mê Vụ Cốc có rất nhiều loài độc vật sinh sống thành từng mảng từng mảng, một mảnh dây leo chứa đầy xương gai, cũng có thể đem một võ giả Cao Cấp siết cho đến chết. Một cây hoa nấp ấp khổng lồ, có thể trực tiếp đem một người nuốt vào, chỉ cần vài phút là tiêu hoa đến không còn xương cốt. Nhưng tất cả những thứ này, đều đang ẩn nấp bên trong đám sương mù dày đặc phát tán ra từ bên trong Mê Vụ Cốc. Những lớp sương mù này cũng không có ai biết là từ đâu đến, nhưng theo như những người đi trước kể lại, thì thứ sương mù này đã tồn tại hơn mấy ngàn năm rồi. Với thời gian lâu như vậy, chúng không những không tan đi, mà càng ngày lại càng dày thêm, đưa tay ra không thể nhìn thấy ngón, mà nó lại còn có tác dụng làm mê huyễn tâm trí của con người. Một khi liều lĩnh đi vào, chỉ có thể bị lạc đường mà lẩn quẩn bên trong cho đến chết.
Nhưng vào lúc này, ở phía sâu bên trong Mê Vụ Cốc lại đang có một gã thanh niên để ngực trần, dưới thân quấn một cái khố bằng da báo, đang cưỡi trên lưng của một con Phong Lang cực kỳ to lớn. Con Phong Lang này, nếu như đám người Trần Vũ nhìn thấy, nhất định sẽ nhận ra nó, đây chính là con Phong Lang Vương mà mấy ngày trước Tiểu Tà và Hắc Long đã từng đuổi giết. Không nghĩ đến, ngay cả Hắc Long cũng không thể nào khuất phục được nó, người thanh niên lại có thể đem nó làm thành vật cưỡi. Mà bên cạnh người thanh niên này, còn có một nữ nhân vô cùng phong dã, trên người nàng ngoài mấy chỗ quan trọng đều quấn da thú ra, thì toàn bộ da thịt hầu như đều lộ hết ra ngoài. Mà trên người nàng cũng giống như người thanh niên kia, hiện lên rất nhiều hình xăm y như là đồ án, nhưng những hình xăm này cũng không làm nhan sắc của nàng phai nhạt đi, mà còn tạo thêm một tầng huyền bí hết sức mê hoặc. Đặc biệt là, vật cưỡi của nàng lại là một con Bạch Tượng cực kỳ khổng lồ, hơi thở của con Bạch Tương này mạnh mẽ hơn Phong Lang Vương rất nhiều, thực lực của nó ít nhất cũng là Thiên Cấp đỉnh phong rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.