"Có đôi khi, xuất thân như thế nào kỳ thật cũng không phải rất quan trọng." Vân Đoạn Hồn vỗ vỗ đầu hắn, "Chuyện hơn hai mươi năm trước, nhắc qua cũng chỉ tăng thêm thương cảm, chi bằng cứ như vậy mà quên đi, cũng có thể khiến người quá cố có thể an tâm ngủ ngon giấc."
"Thật sự không thể nói sao?" Ôn Liễu Niên lại xê dịch đến trước mặt hắn, hai mắt lập lòe nói, "Không bằng ngươi lén lút nói cho ta biết, ta cam đoan không truyền ra ngoài."
Vân Đoạn Hồn vẫn như trước lắc đầu.
Ôn Liễu Niên chống quai hàm thở dài.
"Không hỏi chuyện còn lại ?" Vân Đoạn Hồn đem bọc kẹo đậu phộng trả lại cho hắn, "Ngươi ta có thể gặp mặt một lần cũng không dễ dàng, nếu là bỏ qua cơ hội lần này, lần sau hặp lại thế nhưng cũng không biết là lúc nào."
"Chờ sau khi bắt được Thanh Cầu, tiền bối muốn trở về Đông Hải à?" Ôn Liễu Niên hỏi.
Vân Đoạn Hồn gật đầu: "Bất quá chỉ có một mình ta trở về, ngươi làm quan ở trong triều, A Việt tất nhiên cũng sẽ ở lại trong này."
"Bị tiên hoàng ảnh hưởng, bây giờ hiểu lầm của Hoàng Thượng đối tiền bối rất sâu." Ôn Liễu Niên lại hỏi, "Tiền bối có từng nghĩ tới, muốn tìm cơ hội làm sáng tỏ tất cả những việc này không?"
Vân Đoạn Hồn lắc đầu: "Ta đã không hỏi thế sự hơn hai mươi năm trước, sẽ không quan tâm việc nhỏ như thế này."
"Tiền bối nghĩ rằng đây là việc nhỏ?" Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/2149390/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.