"Đại nhân trước đừng gấp." Thẩm Thiên Lăng an ủi, "Một con bọ nhỏ như vậy cũng chạy không được bao xa, hẳn là ở gần đây thôi."
"Chíp !" Tiểu Phượng Hoàng ngồi xổm trên đầu tường, đôi mắt đậu đen mờ mịt nhìn xung quanh, quả thực khổ sở.
"Nhi tử cũng không tìm được?" Tần Thiếu Vũ hỏi, lúc trước cả ngày ở Truy Ảnh Cung chíp chíp chíp chạy khắp nơi, bảo thạch trân châu vùi ở dưới đất cũng có thể đào lên được.
"Hồng giáp lang chỉ sáng long lanh cũng không phải bảo thạch." Thẩm Thiên Lăng gọi ám vệ lên, "Lúc nãy khi đánh nhau đều đi qua nơi nào?"
Ám vệ vẻ mặt thảm thiết: "Từ nơi này đánh thẳng tới bờ sông."
Ôn Liễu Niên sắc mặt càng trắng thêm vài phần.
"Sông ở đâu?" Thẩm Thiên Lăng lại hỏi.
Ám vệ nói: "Cách đây ba dặm."
Thẩm Thiên Lăng: "..."
"Đây chính là Hồng giáp lang?" Nửa buổi sau, Mộ Hàn Dạ kích động vòng lại, trong lòng bàn tay có một con trùng.
Trong viện một mảnh trầm mặc.
Tần Thiếu Vũ tán thưởng: "Mùa này có thể tìm được một con trùng xanh mập mạp như thế, Mộ huynh cũng thực sự có tài."
Người còn lại cơ hồ cũng muốn quỳ lạy hắn, cho dù lúc trước chưa gặp qua, thế nhưng chỉ nghe ba chữ 'Hồng giáp lang', cũng không đến mức sẽ bắt một con trùng màu xanh béo ú về đi?
Mộ Hàn Dạ thấp giọng oán giận: "A Hoàng cũng không nhắc nhở ta."
Hoàng Viễn nghĩ muốn làm bộ như không quen biết người này.
Ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/2149378/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.