Bởi vì bị thương rất nghiêm trọng, cho nên ngũ quan thoạt nhìn càng dữ tợn hơn, Chu Đỉnh Thiên bắt đầu suy xét, có nên tìm mảnh vải che mặt người này đi hay không, để tránh dọa đến con nuôi bảo bối nhà mình.
Ôn Liễu Niên ngược lại là không quan tâm, còn cố ý để sát vào nhìn nhìn.
Chu Đỉnh Thiên: ...
Sao lá gan lại càng lúc càng lớn.
"Quả nhiên là ngươi." Nửa buổi sau, Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm, vẻ mặt như có chút suy nghĩ.
Một lời vừa nói ra, người còn lại ban đầu còn có chút buồn bực, nhưng về sau rất nhanh hiểu kịp dụng ý của hắn -- Tám phần là đang nói lời khách sáo để lừa gạt.
Đối phương quả nhiên nhấc mí mắt lên, dùng ánh mắt đục ngầu quét nhìn hắn.
"Bộ dạng giống như gặp quỷ này, e là ngay cả Vân Đoạn Hồn năm đó một phần vạn cũng không bì kịp." Ôn Liễu Niên nói, "Cũng là xứng đáng chờ ở trong núi Thương Mang, đạp lên cà kheo khoác mảnh vải đen, giả thần giả quỷ lừa gạt người trong núi."
"Ngươi câm miệng !" Thanh âm đối phương khàn khàn, hai mắt trừng lớn tựa hồ muốn nhảy ra khỏi hốc mắt, "Vân Đoạn Hồn, một đám người các ngươi chỉ biết Vân Đoạn Hồn ! Hắn ở đâu, ở đâu?!"
Mọi người trong phòng lập tức trầm mặc, một chiêu này thật sự đúng là lần nào cũng trúng...
"Hắn ở đâu, thì có liên quan gì đến ngươi?" Ôn Liễu Niên nhướng nhướng chân mày, "Chỉ là một tên tù nhân, còn thật sự nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/2149308/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.