Sau khi tỉnh dậy thì những chuyện cảm thấy phiền lòng, tựa hồ dễ nghĩ thông suốt hơn rất nhiều. Vốn dĩ trong đầu là một mảnh hỗn loạn, thế nhưng sáng ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, Ôn Liễu Niên quay đầu nhìn người bên cạnh, đột nhiên lại cảm thấy kỳ thật cũng không có gì ghê gớm.
Cho dù thật sự có liên quan đến Vân Đoạn Hồn, vậy thì sao? Nhân sinh cả đời, ai mà có thể hài lòng tất cả mọi chuyện, ít nhất bây giờ người bên cạnh mình có thân bằng hảo hữu, có người yêu, cho dù vứt bỏ hết tất cả dắt tay đến thiên nhai, cũng đủ để tiêu dao khoái hoạt một đời, vậy có gì đáng phải lo lắng ?
Sau khi nghĩ rõ ràng điểm này, Ôn Liễu Niên ghé vào ngực hắn, lười biếng dụi dụi đầu.
Triệu Việt cũng không mở to mắt, chỉ là cười cười ôm người vào trong lòng, xoay người áp tiến vào trong đệm chăn, dùng râu trên cằm cọ cọ hắn.
"Nhột." Ôn Liễu Niên né tránh.
"Ngủ thêm một lúc đi." Triệu Việt vỗ vỗ trên lưng hắn, "Lúc nãy gần sáng mới ngủ."
"Không ngủ." Ôn Liễu Niên duỗi thắt lưng, "Chính sự quan trọng hơn."
"Chuyện mật thám Hổ Đầu bang?" Triệu Việt hỏi.
"Ừm." Ôn Liễu Niên ngồi dậy, "Hôm nay nhị đương gia sẽ trở về, ngoại trừ hao phí thời gian trên đường, chúng ta chỉ có ba ngày để chuẩn bị, cần phải làm đến vạn vô nhất thất(*) mới được."
(*) Vạn vô nhất thất: tuyệt đối không có sai sót.
Triệu Việt vừa mới chuẩn bị nói chuyện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/2149306/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.