Xoay vòng đến hơn nửa đêm, thẳng đến khi hừng đông mới nặng nề ngủ. Hôm sau khi Triệu Việt tỉnh lại, đã không sai biệt lắm đến giờ ăn cơm trưa. Ổ chăn rất ấm, người trong lòng cũng rất ấm.
Sau khi ý thức được chuyện này, toàn thân Triệu Việt cứng đờ một chút, thong thả cúi đầu muốn xác định hắn rốt cục có ngủ hay không.
Ôn Liễu Niên ngẩng đầu cùng hắn đối diện.
Triệu Việt: ...
Một lúc lâu sau, Ôn Liễu Niên nói, "Sớm a~."
Triệu Việt nói, "Sớm."
Ôn Liễu Niên dùng sức lười biếng duỗi eo, rồi sau đó lại cuộn tròn cùng một chỗ, như là còn chưa tỉnh ngủ.
Triệu Việt thấy được chính mình không muốn buông tay.
May mắn Ôn Liễu Niên cũng không có ý kiến gì đối với chuyện này, ngược lại là nói, "Vào mùa đông, nhất định có rất nhiều người muốn ngủ chung giường với đại đương gia."
Triệu Việt cảm thấy mình giống như là bị sét đánh.
Vì sao 'rất nhiều người' muốn ngủ chung giường với mình ?!
Ôn Liễu Niên tự hỏi tự trả lời, "Bởi vì rất ấm, một chút cũng không lạnh."
Triệu Việt hỏi, "Ngươi sợ lạnh à?"
Ôn Liễu Niên gật đầu, "Ừm."
Triệu Việt cố gắng bình tĩnh nói, "Có muốn ấm áp hơn một chút không?"
Ôn Liễu Niên vui vẻ đồng ý, "Muốn."
Triệu Việt nắm tay hắn, chầm chậm truyền chút nội lực qua.
Ôn Liễu Niên hiếu kỳ nói, "Đây chính là cái gọi là chân khí của người luyện võ ?"
Triệu Việt gật đầu.
Ôn Liễu Niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/2149268/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.