Tối hôm đó Nhu Ái bị hành đến phát sốt, bụng đau như ai cầm búa đập vào, liên tục lăn qua lăn lại. Làm con gái cũng khổ quá đi mất.
Tống Hoài Nam bế cô vào phòng quần quật chăm sóc cho cô, anh muốn đưa cô đi bệnh viện nhưng cô một mực từ chối.
Ai đời tới kì mà lại đi bệnh viện chứ.
Nhu Ái nằm ôm bụng mãi. Anh thấy lo nên thức trò chuyện cùng cô. Đưa tay xuống bụng cô xoa nhẹ.
Lúc đầu có hơi giật mình nhưng bàn tay của anh cứ như có ma lực, xoa tới đâu dịu đến đó. Thôi mặc kệ vậy, dù sao cái gì cũng đã làm cả rồi.
Nhìn khuôn mặt không góc chết như một minh tinh ở cự li gần thật khiến cho con người ta xao xuyến.
Chợt nhớ đến chuyện năm xưa cô liền hỏi.
- Tại sao năm đó cậu lại bỏ đi không nói tiếng nào? Sao lại cắt đứt liên lạc?
Đây chính là khúc mắc duy nhất giữa anh và cô.
Thật không thể hiểu nổi vì sao hai người thân thiết như vậy mà anh lại bỏ đi tới một đất nước xa xôi mà không nói với cô tiếng nào.
Nghe Nhu Ái hỏi anh chợt khựng lại, động tác xoa bụng cũng dừng vài giây rồi lại tiếp tục.
- Anh sợ làm phiền em và Lâm Chí Vĩ.
Năm đó anh đã chuẩn bị mọi thứ để tỏ tình với cô, không ngờ Lâm Chí Vĩ đã đi trước một bước.
Anh chỉ trách tại sao mình quá nhút nhát, để cô lao vào vòng tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-con-em-roi-vao-tay-soi-roi/2840116/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.