Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi tin tức Trương Hân Nghiêu bị ám sát truyền về Cáp Nhĩ Tân, Ngô Hải đang nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo trên tường.

Anh đã ngồi trong văn phòng cả một ngày dài, và đôi mắt không khi nào rời khỏi chiếc đồng hồ đó. Từ khi Trương Hân Nghiêu lên xe lửa lúc 9 giờ, trái tim Ngô Hải như ngừng lại. Anh sợ rằng đám người Nhật sẽ thay đổi kế hoạch cho bom nổ trước, hoặc bức điện tín kia đơn thuần để đánh lạc hướng, sẵn sàng chào đón Trương Hân Nghiêu bằng những thủ đoạn chết chóc khác.

Trong lòng anh như bị dây thép trói chặt lại, thời gian ước định vụ nổ càng gần càng xoắn chặt tâm can. Ngô Hải lần đầu tiên mặc niệm phó thác cho thần phật, hy vọng có thể ban phước cho Trương Hân Nghiêu bình an vô sự.

Khi điện báo viên xông đến phòng chỉ huy, kim giờ điểm 8:30 tối.

Cả người gã run rẩy nhìn Ngô Hải, trong tay nắm chặt tờ giấy.

Nó đây rồi.

Chuyện "Xe lửa sẽ gặp tai nạn trong chuyến đi", toàn bộ quân khu Cáp Nhĩ Tân này chỉ có anh và Trương Hân Nghiêu biết trước. Để phòng sự việc bại lộ, dù bản thân muốn bước tới và cướp đi bức điện tín kia, nhưng anh vẫn phải diễn tròn vai.

Ngô Hải cố gắng giả bộ không vui, cau mày hỏi: "Có chuyện gì?"

Tên nhân viên điện báo nuốt nước bọt, giơ tay đóng chặt cửa. Gã đi thẳng đến trước mặt Ngô Hải, run rẩy đưa bức điện tín đã được giải mã cho Ngô Hải, khó khăn mở miệng: "Ngô Tư lệnh, Trương Tư lệnh... mất rồi."

Gã chưa nói xong liền đỏ mắt, miệng mở ra đóng lại không nói nên lời. Ngô Hải nhíu mày, nhanh chóng giật lấy tờ giấy trong tay gã.

Việc Trương Hân Nghiêu rời Cáp Nhĩ Tân được bảo mật cực kỳ nghiêm ngặt. Có thể biết được hành trình của hắn, ngoại trừ bọn nội ứng của Nhật Bản, thì còn có khu quân đội cấp cao nằm ngang trên lộ trình tàu hỏa.

Nếu nó phát nổ lúc 8 giờ, đại khái đây chính là thời gian tin tức được truyền về Cáp Nhĩ Tân.

Ngô Hải nhìn rất cẩn thận, nghiêm túc kiểm tra chi tiết vụ nổ mà Trương Hân Nghiêu đã bàn với anh. Chỉ cần tất cả đều đúng, có thể chứng minh Trương Hân Nghiêu đã chuẩn bị tốt biện pháp đối phó, hiện tại vẫn có khả năng sống sót. Những điểm anh cần xác nhận chính là số tàu, thời gian nổ, địa điểm nổ...

Bỗng nhiên đồng tử anh rụt lại, nhìn chằm chằm vào một dòng chữ. Trong đầu ong một tiếng, thoáng chốc thiên địa cuồng xoay. Anh vội vàng chống tay lên bàn, tờ giấy trong tay trượt xuống. Điện báo viên vội vàng đỡ anh.

Tất cả mọi thứ trên bức điện tín đều phù hợp với bản giải mã của anh đêm đó, ngoại trừ nơi xảy ra vụ nổ. Tình báo lúc trước rõ ràng nói quả bom sẽ được đặt ở toa số 8, mà bức thư vừa mới đưa tới lại viết rõ ràng vị trí nổ là ở đầu xe.

Theo kế hoạch, Trương Hân Nghiêu sẽ trốn trong nhà vệ sinh toa đầu.

Ngày đó Trương Hân Nghiêu nói cho Phùng Thanh biết phương thức phòng bị và cả tính toán sau khi hắn rời đi. Phùng Thanh khẳng định biết hắn đang muốn thương lượng với mình, nhất định không có khả năng hại hắn. Nhưng nếu không phải Phùng Thanh, chỉ có thể chứng minh có nội gián Nhật Bản trong lãnh đạo cấp cao quân đội. Vừa có thể biết nhất cử nhất động của Trương Hân Nghiêu, cũng có thể phát hiện những chuyện Phùng Thanh làm.

Anh cũng không lo lắng liệu Trương Hân Nghiêu có thật sự nghe lời Phùng Thanh trốn ở đầu xe hay không. Tuy rằng anh vừa mới chuyển tới Đông Bắc gần đây, khi trước cũng không tiếp xúc với Phùng Thanh, nhưng anh biết Trương Hân Nghiêu từ trước đến nay sẽ không đối phó với Phùng Thanh.

Anh chỉ lo lắng sau khi Trương Hân Nghiêu rời đi, liệu có tên người Nhật nào đuổi theo hay không. Bây giờ hắn đã được xem là tử nạn, không còn nhân viên bảo vệ hay mạng lưới tình báo nào. Nếu thật sự gặp người Nhật, chính là ngàn cân treo sợi tóc, hiểm họa khó lường.

Huống chi nơi đây còn có nội gián, cấp bậc còn cao hơn cả anh và Trương Hân Nghiêu. Nếu phạm vi thế lực kẻ đó không chỉ ở mỗi Đông Bắc, vậy cho dù Trương Hân Nghiêu không đến Bắc Bình, chỉ cần hắn liên lạc lại với quân bộ, cũng chính là tìm đường chết.

Trong chuyện này, Ngô Hải cũng không biết Phùng Thanh đến tột cùng là địch hay là bạn.

Nếu là địch, hành động của gã phải chăng quá lộ liễu. Phùng Thanh tuyệt đối có thể nghĩ tới việc Trương Hân Nghiêu chia sẻ kế hoạch với mình, nhưng nếu chỉ cần sai thông tin một chút, lập tức sẽ bại lộ.

Nhưng nếu là bạn, lại càng không giống. Phùng Thanh ba lần bốn lượt muốn Trương Hân Nghiêu biến mất khỏi tầm mắt gã, thậm chí không tiếc lấy việc thăng chức làm thỏa thuận.

Thời kỳ quân phiệt giao tranh, hỗn chiến xảy ra khắp nơi, tháng 9 vừa rồi cũng xảy ra chiến tranh ở vùng Giang Tô - Chiết Giang. Phùng Thanh mặc dù không đối phó với Trương Hân Nghiêu, nhưng hai người đều thuộc Phụng hệ. Ngày thường vẫn chỉ đấu đá trong quân bộ, chỉ khi tiến đánh ngoài Đông Bắc mới cần đến vũ lực. Mà Trương Hân Nghiêu ngàn dặm xa xôi bị điều tới, cũng xem như là người của chính phủ trung ương. Phùng Thanh tình nguyện chặt đứt một cánh tay bất trị này trao cho kẻ khác cũng không có gì kì lạ. Chỉ là, nó không đáng.

Trừ phi có lợi ích lớn hơn cả sư đoàn Hắc Long Giang, mà lợi ích này phải tốt đến mức khiến Phùng Thanh không tiếc hy sinh một tư lệnh.

Một suy đoán khủng khiếp nổi lên trong lòng Ngô Hải.

Anh nhớ tới vụ ám sát mà Trương Hân Nghiêu gặp phải vào tháng 9. Phùng Thanh nói người Nhật nhất định phải ép Trương Hân Nghiêu chết để báo thù cho hai kẻ đó. Nhưng báo thù là "quả", không phải "nhân". Ám sát Trương Hân Nghiêu mới là khởi đầu của toàn bộ câu chuyện.

Trương Hân Nghiêu từng nhắc với anh vô số lần về việc người Nhật luôn nhăm nhe thèm muốn tuyến đường sắt này. Đông Bắc có nhiều mỏ khoáng và ngũ cốc, có thể xuất khẩu đến tận Anh quốc xa xôi. Phát triển thương mại nghiễm nhiên trở thành lựa chọn hàng đầu cho việc xây dựng đường sắt. Kể từ khi thành lập công ty đường sắt Nam Mãn Châu vào cuối triều đại nhà Thanh, người Nhật đã cướp bóc vô số tài nguyên ở vùng Đông Bắc. Ngay cả khi có sự kiểm tra và bảo hộ của Liên Xô, tuyến đường sắt Trung Đông vẫn bị kiểm soát chặt chẽ. Nhưng sau thất bại trong chiến tranh Nga-Nhật, khu vực Lữ Thuận và đoạn đường sắt Trường Xuân vào Nam cũng bị cắt ra bù đắp cho Nhật Bản.

Đó rõ ràng là lãnh thổ của Trung Quốc nhưng lại bị kẻ khác mang đi bồi thường, bọn họ không thể nuốt trôi cơn giận này. Nhưng cố gắng nhiều năm như thế, Phụng hệ cũng chỉ có thể chiếm lại được 30% tổng số đường sắt Đông bắc.

Mà 30% này, Trương Hân Nghiêu thà chết cũng không buông tay.

Nếu còn tuyến đường sắt, hắn có thể dễ dàng điều động quân đội mà không bị giới hạn trên lãnh thổ Trung Hoa. Huống hồ Hắc Long Giang phía bắc đón Liên Xô, phía nam có thể tiến thẳng vào Bắc Bình. Vị trí chiến lược vô cùng quan trọng, không thể thất bại. Công ty Nam Mãn Châu nhiều lần phái người đến thương lượng với Trương Hân Nghiêu nhưng đều trắng tay trở về. Bởi vì lý do như vậy, khả năng hắn bị thủ tiêu vô cùng lớn.

Ngô Hải chỉ cảm thấy cả người lạnh thấu xương.

Trương Hân Nghiêu để lại cho anh một mớ hỗn độn không nhỏ. Đối với kế hoạch hiện tại, chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Giết chỉ huy của một sư đoàn và hớt tay trên của Liên Xô, bất kể là Phùng Thanh hay người Nhật đều không tránh được rắc rối. Bây giờ anh chỉ có thể hy vọng Trương Hân Nghiêu sau khi trốn thoát sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, nằm yên trong bóng tối và không liên lạc với bất kỳ ai.

Nghĩ đến thế, Ngô Hải cũng bắt đầu phân tâm. Anh và Trương Hân Nghiêu từ khi học trường quân sự đã nhận định đối phương chính là tri kỷ một đời. Hắn nghĩ gì thì anh cũng không nghĩ khác, luôn sát cánh cùng nhau. Anh thở dài, hỏi điện báo viên: "Tướng quân đã nói gì?"

"Phùng tướng quân muốn chúng ta giữ bí mật, tất cả đều dựa theo thông báo của quân đội."

"Biết rồi." Ngô Hải vô lực tựa vào ghế, vẫy tay ra hiệu cho nhân viên điện báo đi xuống. Gã biết rằng anh có mối quan hệ tốt với Trương Hân Nghiêu, muốn tiến lên an ủi anh vài câu. Nhưng gã lại cảm thấy giờ này nói cái gì cũng không phù hợp, chỉ có thể để anh yên tĩnh một mình. Gã hành lễ với Ngô Hải, nhẹ nhàng đóng cửa lại

Ngô Hải nhắm mắt định thần. Khi mở mắt ra, trong đôi mắt đen nhánh phảng phất khí lạnh bức người, biểu đạt cho cơn tức giận của Ngô Hải. Nếu bộ dáng này bị đồng học hồi quân sự nhìn thấy, hẳn họ sẽ truyền tai nhau đừng dại mà chọc giận anh.

Ngô Hải là một người vô cùng hòa nhã, ngày thường không xung đột với ai bao giờ. Cho dù bản thân chịu thiệt thòi, cũng luôn ôn hòa cười bỏ qua. Lần duy nhất anh tức giận là trong một cuộc tập trận quân sự, khi Trương Hân Nghiêu bị người khác đánh lén bắn trúng bụng. Ngô Hải trưng vẻ mặt như vậy, một mình hạ gục bốn người còn lại.

Anh ngược lại muốn xem Phùng Thanh chuẩn bị diễn như nào. Chỉ có thể đoán ra kế hoạch tiếp theo của Phùng Thanh, anh mới có thể nghĩ ra biện pháp bảo hộ Trương Hân Nghiêu. Lúc này Ngô Hải rốt cục cũng cảm nhận được vài phần cảm xúc trong cơn thịnh nộ của Trương Hân Nghiêu tối hôm đó.

Anh đứng thẳng dậy, kiếm một tách trà hạ hoả. Nhưng khi ngón tay của anh chạm đến hộp trà, anh đột nhiên nghĩ đến Lưu Vũ. Trong bình trà là Kỳ Hồng Trương Hân Nghiêu đặc biệt mang tới, anh vuốt ve đường vân trên thân bình, trong mắt hiện chút ý tứ không rõ.

Anh không biết nên mở lời thế nào với Lưu Vũ.

Tư lệnh bị ám sát là chuyện trọng đại, việc quân bộ thông báo trễ sau vài ngày là chuyện bình thường. Nhưng vụ nổ tàu hỏa lại là vấn đề khác, chắc chắn nó sẽ xuất hiện trên mặt báo ngày mai. Đến lúc đó Lưu Vũ phải làm sao bây giờ.

Ngô Hải thở dài, ngưng thần suy nghĩ một lát. Sau đó cho gọi điện báo viên vừa rồi, muốn gã ngày mai ghé Trương phủ một chuyến. Nhất định phải để Trần Thăng ngăn Lưu Vũ ra ngoài, tờ báo ngày đó cũng không được xuất hiện trong phủ.

Tạm thời xử lý ổn thỏa, Ngô Hải bắt đầu xử lý công vụ hôm nay. Anh nhớ Trương Hân Nghiêu, gần như cả ngày chẳng làm được gì.

Đêm nay sẽ là một đêm quan trọng, không uống chút gì tịnh tâm sẽ không chống đỡ nổi. Anh kéo ngăn kéo bên cạnh, trong đó có một hộp gỗ nhỏ được bọc trong tấm lụa mịn. Đây là loại Hầu Khôi trà mà Lưu Vũ thấy anh đặc biệt thích, một mình mang tặng. Ngoài ra còn kèm một phong thư, căn dặn anh vạn lần đừng để Trương Hân Nghiêu nhìn thấy.

Anh vuốt ve bức thư, tâm tình chậm rãi bám rễ. Rót cho bản thân một tách trà, mở cuốn sách chuẩn bị xử lý công vụ.

- -------------

Chú giải:

1. Phụng hệ: được đặt tên theo địa danh Phụng Thiên (tên cũ của tỉnh Liêu Ninh, TQ),kiểm soát hầu hết vùng lãnh thổ từ Mãn Châu Lý đến Sơn Hải quan và có mối quan hệ nhập nhằng với Nhật Bản.

2. Chiến tranh Giang - Chiết: xuất phát từ mâu thuẫn giữa Trực lệ quân phiệt và Hoàn hệ quân phiệt do cùng cai quản lý khu vực Thượng Hải.

3. Chiến tranh Nga - Nhật (1904-1905): Ở đây mình sẽ chỉ đề cập đến khoảng bồi thường sau chiến tranh thông qua bản hiệp ước Portsmouth thôi nhe



4. Ngoài ra mình cũng mới để ý nhân vật Trương Tác Lâm (được tác giả đề cập cuối chương 4) có liên quan đến sự kiện nổ tàu hỏa Hoàng Cô nữa đó!

Xin gửi đến các bạn ít thông tin bên lề này nha („• ᴗ •„)



Chương này khá nặng về phần lịch sử nên mình cũng gặp chút khó khăn trong việc tìm hiểu lịch sử và dịch thuật ý.

Mong các bạn sẽ luôn ủng hộ mình và bộ truyện này ạ (´。• ᵕ •。')
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.