Ngô Hải còn nhớ rõ nụ cười như hoa nở của Lưu Vũ mấy năm trước.
Khi đó kỳ hạn ba năm còn chưa tới, cuộc sống của Lưu Vũ cũng coi như dễ dàng. Trương Hân Nghiêu trước khi rời đi đã trả tiền công ba năm cho hạ nhân, đảm bảo tất cả hoạt động của Trương phủ vẫn như thường lệ. Lưu Vũ nhớ kỹ câu nói kia của Ngô Hải, Trương Hân Nghiêu chỉ là giả chết lẩn trốn một thời gian, một ngày nào đó sẽ trở về ngôi nhà của hai người.
Ngô Hải thường xuyên đến thăm cậu.
Đôi khi anh sẽ mang theo một vài món mới lạ, tỷ như hộp nhạc Tây Phương được thương hội Hắc Long Giang ngàn dặm xa xôi vận chuyển đến. Bên thương hội phái tới một kẻ vô cùng dẻo miệng, nói hộp nhạc ấy thành bảo vật trên đời chỉ có một, đào khắp đất trời cũng không tìm được cái thứ hai. Gã cũng mang đến rất nhiều thứ, nhưng đặc biệt chú trọng tâng bốc hộp nhạc bát âm này.
Ngô Hải trầm mặc lắng nghe, kiên nhẫn để tên kia đem bài văn dài 3 trang đọc hết, coi như cho thương hội một chút mặt mũi.
Gã lải nhải không ngớt: "Hộp nhạc bát âm đặc biệt được các vị tiểu thư quý tộc bên Mỹ yêu thích, hơn nữa toàn bộ vùng Đông Bắc tứ tỉnh chỉ có một cái như này. Nếu ngài tặng cho ý trung nhân, chắc chắn có thể làm nàng ấy vui vẻ không thôi..."
Nói xong, gã vặn dây cót sau thân hộp. Dây đàn nhẹ nhàng rung động, tiếng nhạc réo rắc vang lên như dòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thkvca-bien-khoa-xuan/2429664/chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.