Đối với nhiều người, tám năm, mười năm chẳng qua chỉ là việc trôi qua giữa những kẽ ngón tay; nhưng đối với một số người, ba năm, năm năm cóthể là một đời một kiếp. 
Ngày hôm sau, quả nhiên Lưu Các Lão đã đích thân tới. Ông ta đã hơnsáu mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn còn rất nhanh nhẹn minh mẫn, chòm râu màu hoa râm làm toát lên phong thái chỉ có ở những bậc trí giả. Conngười khi đã đến cái tuổi này thì ai cũng sợ chết cả, Lưu Các Lão cũngkhông phải ngoại lệ. Ông ta một lòng muốn học tiên thuật, rất nhiều lầnmuốn bái Dung Trần Tử làm thầy, nhưng đều bị Dung Trần Tử khéo léo từchối. Cũng may, Lưu Các Lão đã nghĩ ra một cách vô cùng thâm hiểm. 
Nhìn thấy Dung Trần Tử ở Thu Vân uyển, Lưu Các Lão nở nụ cười hằn hai vết chân chim nơi khóe mắt, nói: “Lão già này đúng là không biết cáchdạy dỗ kẻ dưới, lần này đã phạm lỗi lớn rồi!”. 
Dung Trần Tử mặc đạo bào trắng theo thói quen từ trước đến nay, mũ áo chỉnh tề, vẻ mặt điềm nhiên: “Phúc sinh vô lượng, Các Lão nặng lờirồi”. 
Lưu Các Lão nở nụ cười nồng nhiệt: “Tôn sư khoan dung độ lượng, ngànvạn lần đừng chấp nhặt với hạng cẩu nô tài thấp kém trong nhà”. Ông tavừa đi vừa nắm lấy cánh tay của Dung Trần Tử, tuy luôn miệng xin lỗi,nhưng cử chỉ lại thân thiết vô cùng. Dung Trần Tử đương nhiên không tính toán với tên gia nô ấy, mà cũng chẳng thèm để tâm. 
Cả đoàn người bước chân vào Lưu phủ, Diệp Điềm cùng nhị sư huynhTrang Thiếu Khâm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thit-than-tien/205865/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.