Chín rưỡi tối, Nhà hát chia làm hai nửa. Nửa trên sân khấu có ánh đèn rực sáng, diễn viên hóa thân trong vở diễn lâm li bi đát đong đầy nước mắt. Phía dưới khán đài bao phủ bởi không gian tối đen. 
Nhưng bằng một cách nào đó, Phượng vẫn nhìn ra vị trí của anh. 
Anh ngồi hàng thứ hai, vị trí đẹp nhất. Với một tấm vé mua vội vào giờ chót, đây là một vị trí đẹp không tưởng. 
Tư thế ngồi thẳng, anh vẫn luôn đoan chính như mọi khi. Nhưng Phượng có thể đoán được anh không hề tập trung vào vở diễn. 
Phượng hé mắt, lén quan sát anh sau tấm rèm cánh gà. Vở nhạc kịch tiếp tục kéo dài trong một tiếng nữa, anh tiếp tục chờ đi. Sau khi vở kịch kết thúc, tiếp nối sẽ là vở diễn dành cho riêng anh. 
Mười rưỡi, vở kịch kết thúc. Nhưng phải hơn mười một giờ, khi cả đoàn đã lục đục về hết, anh mới nhìn thấy cô đi ra từ cửa phụ Nhà hát. 
Chiếc đèn đường ở cổng sau hỏng từ lâu. Con ngõ sau Nhà hát dài ngoằng, tối ôm, ẩm ướt, vắng lặng, không có hơi người. 
Nếu Phượng không mặc đồ sáng màu, e rằng anh không thể phát hiện ra cô trong màn đêm đen đặc ấy. 
Cô rất cảnh giác, như con thú non cô độc luôn đề phòng mọi thứ quanh mình. Vừa bước khỏi cổng, cô đã phát hiện ra anh. 
Cô ngước mắt nhìn anh, ánh nhìn dè dặt. Tuy không mang sự hận thù như trước, nhưng họ đã quay trở lại điểm xuất phát. Lần chạm mặt nhau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thit-phuong-hoang/3593613/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.