Chương trước
Chương sau
An đã đi hồi lâu, nhưng Minh vẫn quanh quẩn trong văn phòng anh, chưa buồn đi.

“Khẳng định là chạy đi tìm Phượng rồi”, Minh nghĩ.

Minh nhận thức rõ hơn ai hết, cậu bạn chưa mảnh tình vắt vai của anh ta đang bị một cô nàng mưu mẹo quay vòng vòng. Với kinh nghiệm của Minh, Phượng đột nhiên làm lơ An khẳng định là muốn kiếm chuyện, hay thực hiện âm mưu gì đó. Còn giờ này, An chắc đã rơi vào tròng rồi.

Minh còn chưa tính xong, đột nhiên nghe thấy tiếng chào đầy ngạc nhiên của trợ lý Toàn bên ngoài, và một tiếng đạp cửa chưa từng xảy ra trong văn phòng này.

Minh giật mình quay người.

Cánh cửa bật tung còn chưa kịp đóng, hiện lấp ló vẻ mặt kinh ngạc há mồm của trợ lý Toàn phía xa. Cửa dần khép lại, tách biệt hai người trong phòng với thế giới bên ngoài.

Minh ngước mắt nhìn An.

Trong giới thượng lưu, phong thái điềm nhiên đã trở thành thương hiệu của anh. Dẫu là khủng hoảng, biến cố bất ngờ hay tai nạn, người ta chưa từng thấy anh mất bình tĩnh. Trong mọi trường hợp, thay vì cuống cuồng như mọi người, anh luôn bình tĩnh, lý trí giải quyết vấn đề một cách nhanh nhất.

Nhưng vào lúc này, người bạn đã gắn bó hơn hai mươi năm lần đầu được chứng kiến dáng vẻ chật vật của anh.

Nét mặt anh trầm xuống, đôi môi mím chặt. Lồng ngực phập phồng bộc lộ nội tâm thất thường của anh. Và rõ ràng nhất, là ống quần dính đầy dấu giày.

Minh không thể hoàn toàn đoán chuyện gì vừa xảy ra, nhưng có thể thấy chẳng có gì tốt đẹp.

Minh trơ mắt nhìn An đích thân gọi điện cho giám đốc resort ở Quảng Ninh, yêu cầu ông ta làm rõ bất cứ sự kiện bất thường nào diễn ra trong ba ngày trước và sau sinh nhật Mike. Là giám đốc, tất nhiên ông ta không nắm được hết các hoạt động tủn mủn. Vì thế vị giám đốc kém may mắn đó hoảng hốt dạ vâng, xin nửa tiếng để triệu tập các cấp quản lý để điều tra rõ sự tình.

Sau khi An cúp máy, Minh đảm bảo tại resort xa xôi kia, toàn bộ đã loạn cào cào.

Minh giả vờ không hiểu chuyện gì xảy ra, hỏi:

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

An không phải người thích chia sẻ. Nhưng lần này, anh hỏi thẳng.

“Cậu ở lại cho tới ngày cuối cùng sinh nhật Mike. Trong khoảng thời gian đó có xảy ra chuyện gì không?”

Minh nhìn anh, đáp tỉnh bơ.

“Chẳng có chuyện gì cả. Sao cậu hỏi vậy?”

Anh không trả lời, lập tức gọi trợ lý Toàn vào phòng. Anh yêu cầu điều tra mọi hành động của gia đình Tiến Phước kể từ sau sinh nhật Mike tới nay. Toàn nhanh nhẹn nhận lệnh rồi rời khỏi phòng.

Minh giả bộ hỏi.

“Phượng gặp chuyện gì à?”

Anh quay lưng về phía Minh, nhìn ra cửa sổ. Vì thế Minh không thể thấy được biểu cảm của anh. Anh nói:

“Tôi đoán vậy. Phượng không nói cho tôi.”

“Phải rồi”, Minh đáp.

“Cậu có ý gì?”, anh nghe ra sự mỉa mai trong lời của Minh.

“Ý tôi là tôi không biết. Cậu chờ kết quả điều tra không phải là rõ rồi sao?”

Minh lén đánh giá biểu cảm của anh. Phỏng đoán tâm trạng rối bời của anh, Minh thấy đây là thời cơ tốt nhất để xuống tay.

“Tôi thấy Phượng không hợp với cậu đâu.”

Nghe được lời này, anh quay đầu lại, lộ ra nửa gương mặt nghiêng. Biểu cảm không vui.

Nhưng Minh biết đây là thời điểm tốt nhất để tấn công.

“An, khác biệt giữa hai người là quá lớn. Cậu có thể đi bao xa với cô ấy chứ?”

Trái với phán đoán của Minh, anh trả lời rất nhanh.

“Cậu cho rằng tôi chưa nghĩ tới sao?”

Ánh mắt hai người chạm. Một người lạnh nhạt, một người đầu hoài nghi. Minh kinh ngạc.

“Chẳng lẽ cậu…Này, cô Thái Hương sẽ không chấp nhận đâu.”

Trả lời Minh chỉ là bóng lưng lạnh nhạt của anh.

Phá tan sự im lặng chết chóc là trợ lý Toàn, anh ta vào cấp báo.

Sáng chủ nhật ngày sinh nhật Mike, Hoàng Anh hành hung Phượng trước cửa phòng của cô. Tuy nhiên Hoàng Anh không dùng vũ khí, không gây thương tật trên 11% và không có yếu tố cấu thành tội phạm nên chỉ bị khiển trách.

Sau đó Toàn liệt kê hàng loạt sự việc khác. Trong đó có cả việc Hoàng Anh và mẹ cô ta về quê Tiên gây rối. Toàn thấy anh ta càng trình bày, vẻ mặt của sếp lại càng lạnh hơn. Cùng với đó là vẻ mặt khó đoán của Minh. Hoàn thành nhiệm vụ, trợ lý Toàn lặng lẽ rời khỏi phòng.

Một lát sau, vị giám đốc resort đen đủi kia gọi tới. Khác với Toàn, ông ta chỉ báo cáo được sự việc một nữ nhân viên sự kiện bị hot girl Hoàng Anh hành hung. Tuy nhiên, có rất nhiều nhân viên resort làm chứng. Họ tường thuật từng tình tiết sự việc, Hoàng Anh đã chửi rủa thế nào, đánh vào đâu.

Cuộc gọi kết thúc, Minh cảm thấy vô cùng điên rồ.

Cả gian phòng rơi vào trầm mặc. Minh là người phá vỡ sự im lặng trước.

“Tôi thật không hiểu nổi bọn họ đang chơi trò gì?”

Đánh nhau, tính kế, hãm hại nhau nhưng vì cái gì chứ? Anh ta thật không hiểu nổi. Phượng là một nhân vật tầm thường trong giới nghệ thuật. Hoàng Anh hiếp đáp cô tới cùng hòng chiếm đoạt cái gì? Còn Phượng, cô chống lại gia đình Tiến Phước được sao?

Khi anh ta còn đang rối rắm, An sải bước ra khỏi văn phòng. Minh lên tiếng.

“Cậu còn muốn đi đâu? Đó là việc của họ. Cậu can thiệp giúp Phượng như vậy là đủ rồi.”

Minh đứng chắn trước mặt An, ngăn anh ra khỏi phòng.

“Việc cậu âm thầm chặt đứt vòi bạch tuộc của Tiến Phước, cậu cho rằng không ai nghe ra tiếng gió sao? Cậu hiểu cô gái kia được bao nhiêu? Cái gì cũng có tác động hai chiều. Cô ta cũng phải làm gì, thì Hoàng Anh mới điên cuồng vì cô ta đến thế. Cô gái trong lòng cậu không ngây thơ như cậu tưởng đâu.”

An vốn đang cụp mắt, nghe tới đây, anh ngẩng đầu lên. Tâm thế từ trên cao, nhìn xuống Minh.

Anh nhìn thẳng vào mắt Minh, một ánh nhìn xa lạ và quyền uy.

“Minh, cần sự bao dung để hiểu một người. Nhưng đôi khi, để hãm hại người khác chỉ cần một lời thì thầm của quỷ thôi.”

Nghe được lời này, toàn thân Minh run lên. An đi vòng qua anh ta về phía cửa.

Minh cúi thấp đầu, toàn bộ cơ bắp đều như gồng lên. Lời của Minh nghiến trong miệng.

“Cậu…đã nhiều năm như vậy…”

An không nghe Minh nói nốt, đẩy cửa ra ngoài.



Phượng nhìn đôi mắt vô hồn của mình trong gương. Lần thứ ba kể từ khi sống lại, cô lạc lối. Cô như đứa trẻ lạc đường lang thang giữa màn đêm mịt mù. Cô tự hỏi, rốt cuộc mục đích của mạng sống thứ hai này là gì?

Một trò đùa của ông trời ư? Ngại cô chưa đủ bất hạnh?

Phượng đưa tay chạm lên đôi mắt mình. Dòng nước mắt lan dài trên má. Phượng nâng môi, nở một nụ cười chật vật. Vậy mà cô tưởng mình đã khóc cạn nước mắt của cả hai kiếp rồi. Phượng lẩm bẩm.

“Hạnh phúc thì có bờ. Còn đau khổ thì không có giới hạn.”

Phượng tự động viên chính mình. Cô ngồi thẳng lưng để trông bản thân mạnh mẽ hơn. Là một cô gái xuất thân bình dân, tiền thì chưa kiếm được nhiều, Phượng chẳng biết thế nào là xa xỉ phẩm. Trừ những lúc phải lên sân khấu, cô không bao giờ trang điểm, đến son còn chẳng đánh.

Nhưng hôm nay cô đã vào trung tâm thương mại sang trọng bậc nhất trong thành phố. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên bán hàng, cô mua một thỏi son bóng của Dior. Trong khi các cô gái phương Tây chuộng son bóng thì thiếu nữ Châu Á gạch dấu X đỏ in hoa to đùng cho dòng son này.

Son bóng rất kén người đánh. Thường chỉ riêng phái nữ Tây phương sở hữu nước da trắng bóc và dáng môi mỏng mềm mại mới hợp với loại son bóng kén chọn này.

Thử tưởng tượng một cô gái có nước da vàng khỏe khoắn, đôi môi đầy đặn quệt lên lớp son bóng này mà xem. Vô cùng quê mùa. Người ta sẽ tưởng cô ấy vừa gặm chiếc chân giò nướng mỡ màng mà quên chưa lau mồm.

Nhưng Phượng thì khác. Da cô trắng, còn là loại trắng bệch hơi tái thì quanh năm suốt tháng ngồi trong phòng viết nhạc. Các nét trên gương mặt cô nhỏ xinh nhẹ nhàng. Đôi môi vì chẳng chạm qua hóa chất nên vẫn giữ được màu hồng nhuận tươi tắn.

Cô thử bôi nhẹ một lớp son lên môi, nhân viên bán hàng lập tức nức nở khen rằng đôi môi cô ngon mắt như trái anh đào căng mọng ướt át, nhìn chỉ muốn cắn một cái.

Bạn nhân viên nói dòng son này rất khó bán bởi ít khách hàng hợp dòng son bóng. Hơn nữa xu hướng trang điểm ngày nay đã thay đổi. Các cô gái chỉ thích đánh son thật lì, thật nổi bật. Chẳng ai muốn thử thách với loại son bóng đã lỗi thời từ 20 năm trước này nữa.

Nhân viên bán hàng đảm bảo, Phượng là cô gái đánh son bóng đẹp nhất mà cô ấy từng thấy. Tất nhiên trừ người mẫu trên tạp chí.

Phượng nhìn đôi môi của mình trong gương. Duyên dáng, mềm mại và tươi thắm như trái anh đào căng mọng. Nhân viên bán hàng không lừa cô. Sắc môi rạng rỡ càng tôn thêm nét đẹp của đôi mắt cô. Đôi mắt cô trong sáng rực rỡ. Hàng mi dài đen cong vút. Khi cô chậm rãi chớp mắt, đôi mi ủy mị khẽ động tựa cánh bướm.

Đứng trước quầy thanh toán, cô nhắm nghiền mắt. Như thể quyết định mua thỏi son này tương đương với một bước ngoặt khủng khiếp.

Vậy là Phượng đã mua thỏi Dior Lip Glow Oil, màu 015 Cherry.

Phượng tự nhận thấy bản thân không hợp với phong cách ăn mặc quyến rũ yêu mị. Hình hài cũng như cử chỉ của cô hơi trẻ con. Thế nên cô chỉ hợp với dáng vẻ thiếu nữ năng động thôi. Nhưng đàn ông hai mươi bảy tuổi hẳn là thích phụ nữ trưởng thành hơn nhỉ?

Phượng đi lòng vòng trong trung tâm thương mại suốt một buổi chiều. Cuối cùng chọn được một chiếc váy hở vai màu trắng, dài trên đầu gối. Đôi mắt trong veo, môi hồng, váy trắng.

Giờ cô hệt như hình mẫu mối tình đầu lý tưởng của mọi chàng trai mới lớn. Cô cố tình chọn chiếc váy hở vai để bản thân không bị quá trẻ con. Dù sao người cô muốn dụ dỗ ăn đôi môi hồng nhuận căng mọng như anh đào này cũng là một người đàn ông hai mươi bảy tuổi.

Phượng nhìn mình lần cuối trong gương. Cô hít sâu một hơi. Lồng ngực khó chịu như bị thứ gì đó nghẹn lại. Gương mặt đáng lẽ phải rạng ngời lại trĩu nặng tâm tư.

Phượng biết, nếu cô lựa chọn đi đến bước đường này, chuyện sẽ không thể xoay chuyển được nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.