Chân bất tiện, một tuần cô chỉ tới nhà hát một lần. Đen đủi ngày ra đường duy nhất lại bị Đạt tóm được. Phượng khệ nệ xách nạng, cố rảo bước trên vỉa hè. Tài lái ô tô đi chậm rì men theo lề đường. Đang giờ tan tầm xe đông, xe cộ tắc ứ sau xe Đạt, tiếng bấm còi mắng nhiếc ầm ĩ. 
Đạt huênh hoang mở mái chiếc xe mui trần. Hắn ta đeo kính râm, ngạo nghễ nói to. 
“Em ơi, em đang làm ách tắc giao thông đấy! Đừng giận dỗi nữa, lên xe anh đi.” 
Giờ cao điểm chen chúc khiến ai nấy đều nóng ruột, gặp cảnh chướng mắt này mọi người nổi nóng. 
“Hai cô cậu chim chuột nhau thì ra chỗ khác! Đừng chắn đường công.” 
“Tránh ra! Tránh ra!” 
“Em ơi, đừng giận anh nữa. Em không lên xe anh cứ đi thế này đấy!” 
Phượng kiên quyết đi thẳng không đáp lại Đạt lời nào. 
Thấy một anh xe ôm dựng xe phía trước, Phượng gọi xe đi luôn. Xe máy dễ luồn lách lúc đường đông, nhanh chóng thoát khỏi Đạt. Nhưng cô mừng quá sớm. Đến một đoạn đường quang, Đạt rồ ga, chặn đầu xe máy khiến cả cô và xe ôm đều lảo đảo. 
Đạt đứng dậy từ chiếc xe mui trần. 
“Em không thoát khỏi anh đâu!” 
Anh xe ôm tức giận đuổi cô xuống. 
“Điên à! Việc riêng thì tự đi mà giải quyết với nhau. Rách việc!” 
Nói xong anh xe ôm phóng xe đi, để Phượng một mình với Đạt trên quãng đường vắng. 
Đạt khệnh khạng bước xuống xe. Phượng chỉ muốn đánh nát khuôn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thit-phuong-hoang/3593581/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.