Sau một tuần, chân phải bớt đau, tinh thần cân bằng lại, Phượng vác nạng đến Nhà hát. Kỳ lạ thay, các thành viên trong đoàn kịch nhìn cô cười mờ ám. 
Ánh chạy đến hỏi han thương tích của cô. Sau đó cười tươi tắn, kéo Phượng vào phòng chứa đồ. Phòng kho diện tích chín mét vuông chật ních hoa tươi, các hộp quà to đùng và gấu bông. Trên tất cả quà cáp đều gắn một chiếc thiệp nhỏ. 
Ánh cười tươi, nói: 
“Từ hôm bà nghỉ, ngày nào cũng có nhân viên chuyển phát mang quà tới nhà hát đấy. Hoa và quà ghi là gửi đích danh bà luôn.” 
Phượng cầm một tấm thiệp lên đọc. 
“Gửi Mỹ Phượng, 
Đừng mải mê làm việc mà quên nhớ về anh nhé! 
Monsieur* D” 
*Từ “ngài” trong tiếng Pháp. Giống như từ “Mister” trong Tiếng Anh. 
Tởm. 
Phượng thả tấm thiệp xuống đất. Không cần điều tra thêm cũng biết là tác phẩm của ai rồi. 
Đạt, bản chất con người là thứ khó thay đổi nhất trên đời nhỉ. 
Giai đoạn 1 – làm quen, đã qua. Giờ tới giai đoạn 2 – bám như keo chó. Nói dễ nghe là đeo bám, nói chính xác là quấy rối. 
Ánh không hề biết điều này. Cô ấy đơn thuần nghĩ là một anh chàng nào đó đang tán tỉnh Phượng. Ở nhà hát chuyện vài cô diễn viên xinh xắn được đãi ngộ thế này chẳng phải hiếm lạ gì. Ánh cười tươi rói. 
“Này, quà gửi suốt một tuần không đứt đoạn nhé! Ngày nào cũng có thiệp hỏi thăm quan tâm. Nội dung không bao giờ trùng nhau luôn. Suốt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thit-phuong-hoang/3593580/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.