Chương trước
Chương sau
Lần này Cao Viện xin nghỉ gần một tháng trời, mỗi ngày nhìn bí thư cùng trợ lý chạy ra chạy vào khiến Cao Cừu muốn chóng mặt hôn mê, nàng thật không ngờ đứa em gái này lại nhẫn tâm bỏ lại nhiều hợp đồng dở dang như vậy cho nàng xử lý, đã hơn mười ngày lu bù công việc, thậm chí còn phải ngủ lại ở công ty, bây giờ đến liếc mắt Lâm Mộc Nhân một cái cũng không có thời gian.

"Haizz..." Bên cửa sổ tòa cao ốc, Cao Cừu không chút để tâm cảnh đẹp bên ngoài, chỉ nghĩ đến người đang vật vờ thương nhớ, cô giáo Lâm Mộc Nhân.

"Cô ơi, hôm nay cô có chuyện gì không vui ạ?" Buổi học vừa kết thúc.

Vài học sinh thân thiết đi bên cạnh nàng tò mò hỏi.

"Không có gì, chắc do mất ngủ ấy mà" Lâm Mộc Nhân ha ha gượng cười, làm sao có thể nói ra "bất mãn" thực sự trong lòng mình.

Đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi? Nàng không thể đếm được số ngày đáng thương mà mình đã thiếu vắng Cao Cừu, khát khao muốn gặp nàng ấy lại sắp bùng cháy rồi.

Lâm Mộc Nhân lấy di động ra gọi cho Cao Cừu.

Nhưng sau vài tiếng chuông dài vẫn không ai bắt máy, chả lẽ giọng nói cũng không được nghe thấy sao!? Đầu óc Lâm Mộc Nhân lại trống rỗng.

Khí nóng bốc lên, tức giận gọi cho Cao Viện đang ở nước ngoài xa xôi.

"Hữm...?" đầu dây bên kia là tiếng bắt máy mơ hồ.

Khẳng định là mới vừa tỉnh ngủ.

Lâm Mộc Nhân cũng mặc kệ, mở màn liền mắng nàng té tát cho hả giận.

"Cao Viện kia!! Rốt cuộc là còn bao lâu nữa cậu mới về tới hả?!!".

"Hình như... Còn nửa tháng nữa đó?...".

"Cậu, giờ này, khắc này, lập tức chạy về đây ngay cho tôi!".

Âm thanh chói tai khiến Cao Viện cuối cùng thanh tỉnh đôi chút, bất mãn nhíu mày: "Cậu bị điên à, phát rồ phát dại gì thế?!"

Xác thực là Lâm Mộc Nhân đã rất nhớ Cao Cừu, rất nhớ giọng của nàng, rất nhớ ôn nhu của nàng, rất nhớ thân thể của nàng.........

Lâm Mộc Nhân một bên khóc nức nở nói: "Tôi đã lâu lắm rồi không được gặp Cao Cừu..... Đều là do cậu làm hại......".

"Ê, ê, đừng... Đừng khóc chứ!"

Người bạn tốt lâu năm Cao Viện kia bị dọa sợ không ít.

"Cậu có thể đến công ty tìm chị Cừu mà, tôi đã dặn Hâm Hâm đưa chìa khóa công ty cho cậu rồi đấy" Cao Viện an ủi nàng, sau đó không quên nói ra trọng điểm: "Bên trong văn phòng tôi còn có một phòng nhỏ dùng để nghỉ ngơi.........".

Nghe thấy câu này, Lâm Mộc Nhân mới đình chỉ khóc, Cao Viện thật to thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Sau đó Cao Viện thông minh liền gọi điện cho ba ba, làm nũng lừa gạt Đại tổng tài xin vài ngày nghỉ.

Bởi vì nàng đoán được rằng, nếu thật sự không để Cừu nghỉ ngơi thì người khóc sẽ là chính mình.

Cao Cừu nhận được điện thoại của ba ba.

Tuy có chút lo lắng, nhưng dù sao có thể nghỉ ngơi hai ngày, trước tiên về nhà tắm rửa sau đó ngã đầu ngủ một giấc.

Vài giờ sau Lâm Mộc Nhân về tới nhà thấy giày cao gót của Cao Cừu, nhanh chóng chạy ngay vào phòng, quả nhiên khuôn mặt thiên sứ đang ngủ liền hiện ra trước mắt nàng.

Cảm giác nặng nề trong lòng bao ngày qua đều tan thành mây khói.

Lâm Mộc Nhân khoái chí đồng thời cũng mang tà tâm bước vào phòng tắm, chậm rãi thực hiện kế hoạch nhiều ngày qua đã nghĩ....Lâm Mộc Nhân sẽ không cảm thông cho vất vả của Cao Cừu...

Tắm xong nàng ghé vào bên cạnh Cao Cừu thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp kia, có chút đùa bỡn lông mi của nàng, chậm rãi thuận thế trượt đến hai má rồi đến môi, sau đó vụng trộm hôn một cái. Cao Cừu tựa như đứa trẻ không hề động đậy chỉ khẽ nhíu mày.

Lâm Mộc Nhân trở mình mở ngăn tủ đầu giường lấy ra sợi dây, sau đó cột hai tay Cao Cừu vào nhau, chờ Cao Cừu tỉnh lại.

Cao Cừu thật sự bị nàng quấy rầy, vốn dĩ đang mơ mơ màng màng bỗng nhiên cảm thấy hai tay có gì đó sai sai.........Nàng mở to hai mắt, khuôn mặt Lâm Mộc Nhân phóng đại hiện ra trước mặt nàng.

"Xin chào, bảo bối.".

Cao Cừu nhìn hai tay bị trói, có chút hoảng sợ cùng khó hiểu nhìn Lâm Mộc Nhân giãy dụa.

"Nhân trói tay em lại làm trò gì đấy?".

"Hê hê..." Lâm Mộc Nhân càng cười xấu xa, mặt Cao Cừu càng trắng bệch.

"Mộc Nhân..."

Cao Cừu muốn cầu xin tha thứ, bất quá rất nhanh đã bị ngăn lại. Ngón tay Lâm Mộc Nhân nhẹ nhàng chạm vào môi nàng, ánh mắt tràn ngập khát vọng, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu kia dần trỗi lên dục vọng.

Lâm Mộc Nhân khẽ liếm đôi môi đỏ mọng mê người. Đầu lưỡi tiến vào, khiêu khích.

Cao Cừu nhắm mắt lại dùng đầu lưỡi dây dưa. Lâm Mộc Nhân cách lớp áo ngủ nắm lấy bầu ngực mềm mại đầy đặn, thỉnh thoảng còn đè đè se se tiểu quả. Cao Cừu hơi nhíu mày vừa khổ sở vừa hưởng thụ.

Lâm Mộc Nhân rời khỏi môi của nàng, ở bên tai nàng ôn nhu oán giận: "Em có biết tôi nhớ em nhiều thế nào không......" đầu lưỡi đùa giỡn lùa vào lỗ tai mẫn cảm của nàng.

"Ưm!..."Cao Cừu yêu kiều một tiếng, đỏ bừng khuôn mặt, mở mắt ra thấy Lâm Mộc Nhân cười tà mị nói: "Tôi thích nghe nhất là tiếng rên này của em..." sau đó bóp cái vú tròn trịa của nàng một cái.

"Ưm!..." Cao Cừu lại rên thành tiếng.

Xấu hổ dùng hai tay bị trói đánh nàng.

"Nhân là đồ xấu xa!!"Cao Cừu bất mãn trừng nàng, "Nhanh cởi ra đi!!".

Lâm Mộc Nhân cười cầm tay nàng ép lên đỉnh đầu, rồi ngồi đè lên người nàng hình thành tư thế cao cao tại thượng áp bức người.

"Nhân......" Cao Cừu hoảng sợ vặn vẹo thân thể, nhưng thân thể đã bị hai chân Lâm Mộc Nhân kẹp chặt, hai tay lại không thể sử dụng lực, như cừu non chờ người làm thịt.

Lâm Mộc Nhân lại hôn môi nàng, kích tình, dùng sức, hôn đến Cao Cừu sắp không thở nổi, hôn đến nàng đầu óc choáng váng. Lâm Mộc Nhân cúi xuống trước ngực, cách lớp vải ngậm đầu vú khẽ cắn, một bên tay cũng không rảnh rang đùa bỡn tiểu quả bên kia.

Điều này làm cho Cao Cừu có chút đau đớn cùng khoái cảm, giãy dụa vặn vẹo thân thể vừa muốn cự tuyệt, lại muốn hoan nghênh.

Lâm Mộc Nhân kéo áo ngủ của nàng xuống.

Cặp vú trắng nõn hoàn toàn lộ ra trước mắt, thưởng thức một hồi chợt há mồm ngậm lấy, Cao Cừu rõ ràng phát ra tiếng thở dốc không ngừng.

Môi hồng từng trận kích thích đến bụng. Lâm Mộc Nhân đưa một bàn tay xuống dưới chạm vào quần lót đã ướt đẫm, Cao Cừu đột nhiên kẹp chặt hai chân, cũng kẹp luôn đầu Lâm Mộc Nhân lại.

Lâm Mộc Nhân tà mị cười: "Sao vậy? Không phải đã thèm muốn đến nỗi ướt thành như vậy sao..." Lâm Mộc Nhân hư hỏng giơ ra hai ngón tay, tiếng rên của Cao Cừu yêu kiều khiến cả hai đều đỏ mặt, cảm giác phía dưới đã ướt át không chịu nổi...

"Ưm, ưm... Aaa........" Một ngón út cách quần lót đùa giỡn cái hột nổi lên kia, Cao Cừu dễ dàng bị kích khởi mẫn cảm, vặn vẹo thân thể, Lâm Mộc Nhân thừa cơ cởi ra quần lót vướng bận.

Banh hai chân nàng ra quỳ vào giữa.

"...... Không, đừng mà......", nhẹ nhàng chà xát vỗ về chơi đùa, kích thích nàng run rẩy, Lâm Mộc Nhân chồm lên hôn môi nàng, nuốt lấy từng tiếng rên rỉ, đầu lưỡi ngọt ngào dây dưa.

Lâm Mộc Nhân rà rà ngón tay xung quanh nhụy hoa sau đó thuận thế tiến vào trong cơ thể nàng.

"A..... Nhân, a a......"

Cao Cừu kịch liệt đong đưa eo thon, hai chân bị Lâm Mộc Nhân banh ra không cách nào khép lại, đầu óc choáng váng muốn ngất đi, đạt tới lần đầu tiên cao trào..................

Chờ Cao Cừu dần thích ứng, sau đó mới chậm rãi làm Cao Cừu tiếp tục động tình.

"Ưm......" Cao Cừu cảm thụ ngón tay dài mảnh kia không ngừng khiêu khích từng sợi dây thần kinh của nàng, mà đó cũng chính là điều nàng muốn. Lâm Mộc Nhân dĩ nhiên hiểu nàng hiện tại muốn gì.

Hoa huyệt chậm rãi co rúm, ra vào ngày càng nhanh hơn. Hai tay không còn trói buộc vội bấu vào lưng Lâm Mộc Nhân rên lên: "Ưm......ư ư ư...... A a a........."

Dục hỏa kia đánh sâu vào toàn thân, sướng đến run rẩy.

Một lần rồi lại một lần lâm vào cao trào tình lãng.

"Lâm Mộc Nhân!! Dừng lại!!".

"Cơ thể phụ nữ chịu nổi vô hạn khai phá"

Những lời này Cao Cừu đã nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng thể lực của nàng không chịu nổi a!!!

---
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.