MỘT CÀNH HOA
Dù hôm nay anh đang ở đâu
Nuối tiếc không thắng được nỗi nhớ
Dù cho ôm cả trời tường vi
Thiếu một bông mọi thứ sẽ không còn hoàn hảo nữa
Giống như trời và đất
Tháng 9 năm 2014
Hạng Mĩ Cảnh luôn cho rằng người như Dung Trí Hằng mà gác công việc sang một bên để nghỉ ngơi, có lẽ từ sáng sớm khi vừa mở mắt, bên cạnh lập tức sẽ có ít nhất hai người mặc âu phục sạch sẽ phẳng phiu theo hầu. Nhữngngười hầu này không cần biết tiếng của tất cả mọi quốc gia, nhưng nhấtđịnh phải nói được vài câu giọng London hoặc kém cỏi nhất thì cũng phảinói giọng New York, thuần phục ngoan ngoãn gọi dạ bảo vâng, nhìn thấychủ nhân mình khoảng một trượng, lập tức lịch sự kéo chiếc cửa gỗ chạmtrổ nặng nề cao gấp đôi chiều cao của mình ra đợi sẵn.
Nhưng thực tế thì, lần đó Hạng Mĩ Cảnh đến Dung Liên sơn trang có hơi vội vàng,nên không gặp cảnh tượng ấy, mà hiện tại, Dung Trí Hằng đang đứng trongvườn nho nơi sườn dốc thoai thoải bỏ những chùm nho đã được cắt vào giỏđặt dưới chân. Bên cạnh không có người giúp việc, thậm chí một ngườihỗ trợ cũng không, nếu không phải anh mặc chiếc sơ mi màu trắng hết sứcnổi bật giữa hai màu xanh tím của vườn nho, thì cô còn tưởng cô và anhgiống nhau, đều là công nhân thời vụ cho xưởng rượu khi họ muốn nhanhchóng hái toàn bộ những chùm nho đã chín về để ủ rượu.
Nhưng rõràng, Dung Trí Hằng là chủ nhân của vườn nho có quy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-yen/2693482/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.