3
Sáng sớm hôm sau, Tạ Chỉ Duệ giật mình tỉnh giấc.
Nhìn Thịnh Triết Dương đã ngồi trước bàn, nàng hoảng loạn không thôi.
“Ta… ta hôm qua…”
“Ngày hôm qua nàng uống say, không có chuyện gì xảy ra cả.”
Thịnh Triết Dương mỉm cười, dịu dàng như mọi ngày.
“Vậy thì tốt.”
Tạ Chỉ Duệ thở phào nhẹ nhõm, bước xuống giường, đi đến bên cạnh Thịnh Triết Dương.
“Hôm qua ta uống say, đã khiến phu quân chịu ủy khuất. Hôm nay đúng lúc là Thất Tịch, buổi tối ta dẫn chàng đi xem hội đèn lồng, có được không?”
“Được.”
Thịnh Triết Dương ngoan ngoãn để Tạ Chỉ Duệ ôm vào lòng.
Thành thân năm năm, mỗi năm vào ngày này bọn họ đều cùng nhau đi xem hội đèn lồng, năm nay cũng không ngoại lệ, coi như có đầu có cuối.
Buổi tối, Tạ Chỉ Duệ nắm chặt tay Thịnh Triết Dương, kéo hắn đi giữa dòng người tấp nập.
Nàng ta cẩn thận chắn trước hắn, sợ người khác va vào hắn, chu đáo vô cùng.
Giữa ánh đèn rực rỡ, hốc mắt Thịnh Triết Dương bỗng nhiên đỏ lên.
Lúc ban đầu, hắn không hề có tình cảm với Tạ Chỉ Duệ. Nhưng sau những ngày tháng ở bên nhau, hắn đã động lòng.
Bởi vì sự dịu dàng của nàng ta, bởi vì tình yêu nàng ta cố ý diễn ra.
Cho nên hắn cam tâm tình nguyện vì nàng ta mà làm tất cả.
Vì nàng ta mà rửa tay nấu canh, vì nàng ta mà thức đêm viết sách lược, giúp nàng ta từng bước lên mây.
Chìm đắm trong tình yêu hoang đường, mơ một giấc mộng trăm năm.
Nhưng rốt cuộc, hắn cũng đã sai rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-triet-duong-co-quy/5044461/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.