Đã gần đến mùa Trung thu, trời vẫn còn âm u, mưa phùn kéo dài dai dẳng. Toàn bộ thế giới đều có vẻ trì trệ, ẩm ướt, khiến trong lòng người ta cảm thấy dị thường dính dướp.
Chân Mạch đứng ở dưới mưa, chậm rãi, không mục đích mà hết nhìn đông tới nhìn tây, mờ mịt không biết nên đi về đâu. Đã quen dùng công việc để tìm quên, giờ đây, hắn không biết mình nên làm cái gì nữa cả.
Hay là tìm Thẩm An Ninh uống trà?
Hắn đang nghĩ ngợi thì một chiếc Honda King đỏ tươi dừng lại trước mặt hắn. Hắn theo bản năng lui ra sau một bước.
Tiết Minh Dương thay hắn mở cửa xe, y ở trong xe kiên quyết nhìn hắn. “Lên xe.” Thanh âm y chân thật đáng tin.
“Không.” Hắn bật thốt.
Từ sau đêm đó, hắn lại khôi phục vẻ đạm mạc cùng đề phòng như xưa, kiên quyết không để ý tới điện thoại gọi tới của Tiết Minh Dương, càng không đáp ứng hẹn hò với y, thật sự là khiến y nghẹn muốn chết được.
“Chân Mạch, em đùa giỡn với anh sao?” Giọng nói Tiết Minh Dương mang theo vài phần tức giận. “Hôm nay nếu để cho em chuồn mất, anh chắc chắn không mang họ Tiết nữa. Nếu em không chịu lên xe, anh sẽ đi theo em mãi, bắt em lên xe cho bằng được. Em tin hay không?”
Hắn tin. Trước đây cũng có người nói với hắn như thế. Bọn họ là đồng loại. Đây là một kiếp nạn, nhất định phải tách ra. Gương mặt hắn trắng bệch, đôi mắt thêm âm u.
“Lên xe.” Tiết Minh Dương trầm giọng.
Chân Mạch tâm loạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-thuyet-ai-tinh-hoi-lai-qua/1318056/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.